XtGem Forum catalog
Viên Mãn

Viên Mãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324812

Bình chọn: 8.5.00/10/481 lượt.

ệp ở trong nhà với con hoàn toàn không nghe lời ông xã thân yêu, chống tay mạng sườn nói: “Hinh Hinh có khó khăn em phải đi cứu cô ấy! !”

Tông Chính Hạo Thần ở trong phòng làm việc chống trán, đứng lên mặc áo khoác ngoài, cô gái nhỏ trong nhà tạo phản rồi, anh phải về sớm.

***************************************

Lương Ngữ Hinh lái chiếc xe đạp điện nhỏ trên đường từ ruộng hoa quay về trong thành phố, hôm nay cô đi đặt hàng không mở cửa tiệm, còn đang nghĩ muốn đến chợ thực phẩm lớn một chút đi mua con cá tươi về nhà làm món canh đầu cá om đậu phụ cho con trai, thịt cá có thể làm cá miếng hấp.

Cô vẫn không biết, thời gian Lục Hạo hứa cho cô đã giữ không nổi nữa rồi, chẳng mấy chốc, cô sẽ phải đối mặt với hiện thực.

Lâm Tịch nhìn cửa của tiệm hoa thất thần một hồi, nghĩ rất nhiều sự việc, mấy tên nhóc bọn nó chân tay lại nhanh như vậy? Đã di chuyển người đi ngay ở trước mắt lão nương rồi? Không thể nào nhỉ!

Vốn dĩ dự định cứ ngồi ở cửa đợi người về, nhưng điện thoại vang lên, Lâm Tịch cầm ra nhận cuộc gọi, “Quản Bá Thiên bây giờ tôi không rảnh uống trà với ông, ăn cơm cũng không rảnh.”

Quản nguyên soái đang đau đầu, “Vừa rồi nhận được báo cáo cấp một, viện nghiên cứu đã bị phá dỡ rồi, không nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra, người phụ nữ gà bà có thể không cần phải gây thêm loạn cho tôi đây không! ! Còn nữa tất cả bọn nhóc con đều tắt máy, ông đây rất bực bội! !”

Lâm Tịch cũng có chút không ngờ tới được, “Lục Tiểu Hạo phá dỡ? Ừm, xem ra nhiều năm như vậy rồi sự chuyên nghiệp của nó vẫn là quá cứng nhắc!”

Quản nguyên soái lúc này sâu sắc cảm thấy được, trên thế giới này, vẫn là bà vợ mất sớm của ông là tốt nhất tốt nhất, những người phụ nữ khác đều không thể lý luận được! !

Cuối cùng, Lâm Tịch được binh đặc chủng lão đại của Quản gia đón lên xe, chẳng có cách nào, lão đại của Quản gia khuôn mặt tê liệt, Lâm Tịch chẳng tài nào giao tiếp được với cậu ta.

Người và người, luôn luôn có một lần gặp nhau, có thể là sạt vai mà qua, có thể là nhìn nhau cười một cái, rất nhiều rất nhiều lần lướt qua nhau, mới tạo thành được lần gặp gỡ quan trọng nhất đó.

Lương Ngữ Hinh cảm thấy, sự gặp gỡ của cô và Lục Hạo hoàn toàn không giống như sự gặp gỡ như thể được vận mệnh chú định giữa cô và Lâm Tịch nữ vương.

“Dừng một chút! !” Khi lão đại Quản gia lái xe chở Lâm Tịch xuyên qua khu vực phồn hoa nhất của thành phố L để đến khu vực quân sự, nữ vương quát lớn.

Chiếc xe biển quân sự, liền trực tiếp rất rất đột ngột dừng lại ở trước đèn giao thông của con đường bắt đầu vào đường một chiều, cảnh sát giao thông ở bên cạnh căn bản không đi đến xem, còn giúp chỉ huy những chiếc xe khác bị tắc lại phía sau giải tán.

Lão đại của Quản gia trước nay vẫn luôn bình tĩnh, cũng bị việc đồng chí Lâm Tịch ngồi ở ghế sau sai khiến lái xe của mình một cách tự nhiên làm cho anh chẳng biết làm thế nào.

Lâm Tịch hạ cửa sổ xuống, nhìn vào cô gái đi trên một chiếc xe đạp điện nhỏ ở bên cạnh cười hi hi nói: “Có phải là đã gặp qua cháu ở đâu không?”

Xe của Lương Ngữ Hinh đang đi sát gần xe của Lâm Tịch dừng lại chờ đèn đỏ, nhìn thấy Lâm Tịch từ trong cửa sổ xe thò đầu ra đánh giá cô, cô cũng liền lịch sự mỉm cười, hai giây sau, bị Lâm Tịch mở của nhanh nhẹn nhảy xuống tóm lấy cánh tay.

Lương Ngữ Hinh bị tóm lấy tay có chút kinh ngạc, trong lòng nghĩ trên đường lớn cũng chẳng thể cướp bóc như thế này nhỉ?

Lão đại của Quản gia chưa gặp qua Lương Ngữ Hinh, cũng không biết nữ vương bệ hạ rốt cuộc trúng gió gì như thế này, nhiệm vụ không thể hoàn thành theo thời gian, đang bận báo cáo cho Quản nguyên soái, nhưng chỉ chớp mắt một cái ngẩng đầu lên, đã không thấy Lâm Tịch đâu nữa, đồng thời, chiếc xe đạp điện kia và chủ nhân cũng mất tích.

Lão đại của Quản gia nhảy ra khỏi cửa xe, cảnh sát giao thông phía sau đi đến hữu tình nhắc nhở, “Lão thái thái thân thủ rất nhanh, chở người đi rồi! Đó, phương hướng đó!”

Bây giờ làm thế nào? Theo chỉ thị của Quản nguyên soái, “đuổi quay lại cho ông đây! !”

Lương Ngữ Hinh ngồi ở phía sau chiếc xe đạp điện cảm thấy rất thần kì, lão thái thái có tinh thần như thế này, còn biết đi xe đạp điện! ?

Khi cô bị Lâm Tịch dùng sức một tay đầy từ ghế lái xống ghế sau, hiếm có khi nhanh nhẹn, ngồi vào ghế sau, đây là xe của mình, lão thái thái bà muốn thế nào? ! !

Lâm Tịch lái chiếc xe đạp điện vừa cũ vừa nhỏ với một loại cảm giác tự tin hóng gió, tự mình cảm thấy tốc độ tối đa khá tốt, còn phân thân nói chuyện với Lương Ngữ Hinh: “Tiểu cô nương cháu tóm chắc, ta đi nhanh lắm đó, cháu đừng có ngã xuống! !”

Lương Ngữ Hinh nghe lời đưa hai tay vòng vào eo của Lâm Tịch, ôm lấy, nhưng mà, rốt cuộc là muốn đi đâu đây?

Lâm Tịch lao vù vù về phía trước trên con đường chính người rất đông xe rất nhiều, thỉnh thoảng lại làm một động tác lượn vòng, Lương Ngữ Hinh lo lắng thấp thỏm ngồi ở phía sau không biết nên làm thế nào, nhìn cảnh sắc xung quanh càng lúc càng quen thuộc, cuối cùng ngoặt đuôi một cái đẹp đẽ chiếc xe di chuyển nhanh như bay dừng lại trước cửa tiệm hoa Ngữ Hinh.

Lương Ngữ Hinh hơi đần ngốc ra, vì sao