Việt Cổ Di Tình

Việt Cổ Di Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323210

Bình chọn: 10.00/10/321 lượt.

ên đau đớn... Bà nội nó, cuối cùng vẫn bị cắn! Mặt Diệp Thiện Thiện trắng bệch, nhìn toàn thân mãng xà màu xanh vì hút máu cô mà chuyển thành màu đỏ. Làm sao gọi là tiểu thanh được nữa, rõ ràng là tiểu hồng. Nhìn nó cuộn mình lại, lười biếng nhắm mắt ngủ, Diệp Thiện Thiện cảm thấy não mình thiếu máu. Lòng bàn tay bị nó cắn ba lỗ, máu vẫn còn đó, nhưng ba chấm đỏ của Cốt Hồng cũng không còn. Cái này có phải gọi là trong họa có phúc không? “Không chịu đi? Còn muốn bị cắn?” Thương Khung không biết đến bên cạnh Diệp Thiện Thiện hồi nào. Diệp Thiện Thiện liếm đôi môi tái nhợt không có chút máu, chìa tay xụi lơ nói: “Độc, độc hết rồi...” Thương Khung lườm cô, “Ta nói rồi... vết thương lành sẽ giải Cốt Hồng độc cho cô!” Nhìn cô vẫn còn lơ ngơ… tiêu hóa lời mình! Không chịu được, nói: “Còn không đi!” Nói xong cau mày xoay người đi ra cửa động. “Anh nói nó chính là thuốc giải?” Chậm nửa nhịp, Diệp Thiện Thiện không thể tin được chỉ vào mãng xà, hỏi với theo bóng lưng Thương Khung. “Kẻ trước” lờ đờ nhấc đầu rắn lên, khinh miệt “khè” lưỡi trừng Diệp Thiện Thiện. Diệp Thiện Thiện hoảng hồn đứng bật dậy, lê cái chân tê rần nhắm cửa động sáng sủa chậm chạp chạy tới.

Ai dám nói thi thoảng rắn biết nhân từ? Thì là đồ ngu! Ra khỏi động, ánh nắng đập vào mắt. Giờ phút này tâm tình cũng như mây đen tan đi. Cốt Hồng đã giải, mạng nhỏ giữ được một nửa, cuộc đời tuyệt đẹp làm sao! Nếu Đồng Hoàn cũng được giải thì ... Diệp Thiện Thiện đuổi theo Thương Khung, dè dặt theo sau, hỏi: “Chủ thượng, Đồng Hoàn... có phải cũng giải rồi không?” Giọng nói lạnh giá như sắt thép của Thương Khung truyền đến. “Ai hạ độc, tìm người đó giải!” Diệp Thiện Thiện ngậm miệng, rụt cổ, người đâu mà lạnh quá... Có điều, ngoài dáng người đẹp mắt ra, Thương Khung người này coi như có một chút đáng khen, nói chuyện biết giữ lời ... ầy... chấm được hai điểm. Hiện tại chỉ còn độc Đồng Hoàn, chỉ cần lấy được tấm bản đồ kia... Thỉnh thoảng trộm liếc bóng dáng Thương Khung, trong lòng tính tính toán toán. Sương mù lượn lờ quanh Vân Ẩn điện, một lớn một nhỏ, một trước một sauhai bóng người mơ hồ, dưới ánh mặt trời dần dần đi xa. Tòa cung điện khổng lồ trước mắt là Vân Ẩn điện? Vì sao gọi là Vân Ẩn?

Tận mắt nhìn thấy mới hiểu, cung điện này xây ở đầu nguồn một con suối

nước nóng, quanh năm sương mù lượn lờ bốn bề. Từ xa nhìn lại trông như

ẩn như hiện, ảo ảnh không khác gì chốn Bồng Lai tiên cảnh... có sức hấp dẫn

rất lớn, không khỏi khiến người cảm khái, hóa ra cái tên Vân Ẩn điện xuất

phát từ nguyên nhân này!

Bước lên một cái cầu được đẽo từ đá đen, bề mặt lõm đen kịt phản chiếu ánh

sáng rực rỡ. Hai bên sương mù lãng đãng, nhìn không rõ bên dưới có gì, chỉ

nghe tiếng nước chảy róc rách.

Đi sau Mạc Nhược Thu, theo một bạch y nhân đi vào cổng Vân Ẩn điện thần

bí khó dò. Băng qua lớp lớp đại sảnh, ngang qua vườn hoa xanh tươi, vòng

qua mấy khúc quanh còn nhiều hơn công viên giải trí nữa, đếm hết cây cổ

thụ này tới cây cổ thụ khác. Rốt cục đứng trước cánh cửa đại điện to đùng

làm bằng gỗ lim, cao chừng ba bốn thước.

“Chủ thượng, đã dẫn người đến!”

Cánh cửa gỗ sơn đỏ mở ra hai bên, để lộ ra một một lối đi lát bằng đá đen

rộng chừng năm thước. Men theo lối đá đi tới, cảm giác trong nháy mắt

nhiệt độ chung quanh giảm xuống mấy độ. Không gian rộng lớn làm tâm

người ta trượt dốc, hoảng loạn bất an, Mạc Nhược Thu đi đằng trước bước

chân dường như cũng chậm lại.

Cách chừng hơn mười thước, nhìn thấy một chiếc ghế lớn chạm trổ từ đá

đen. Trên ghế một bạch y nam tử đang ngắm nghía một thanh kiếm cổ. Hai

bạch y nhân đứng sau giống như hai pho tượng, không buồn nhúc nhích!

Nhưng ánh mắt quét qua cực kỳ lợi hại.

Diệp Thiện Thiện cúi đầu, trong lòng suy đoán, những người này có khi nào

là đám người áo trắng chạy đến sau Lưu Vân trang không? Không cần nhìn

đều biết bọn họ không phải dễ chọc! Bọn họ ở chỗ nào, nhiệt độ không khí ở

đó liền giảm xuống hai độ, cái này gọi là gì? Tiểu thuyết võ hiệp chú giải:

cái này kêu là sát khí hiện ra ngoài! Lỡ làm bậy, bọn họ có thể dùng sát khí

giết người cũng không chừng.

“Mạc Nhược Thu ra mắt chủ thượng!” Giọng nói quyến rũ thẹn thùng nhẹ

nhàng vang lên, tản ra bốn bức tường... lại nghe được vọng âm.

Diệp Thiện Thiện cố kềm chế ham muốn nhìn mặt vị chủ thượng Thương

Khung này. Theo khuôn phép gục đầu trong ngực đứng sau lưng Mạc

Nhược Thu, muốn làm người tàng hình triệt để. Không ai nhìn thấy càng tốt,

như thế thì ăn trộm bản đồ còn không phải chỉ là lấy đồ trong túi mình sao?

Trong lòng đang YY vui vẻ, cô nghe tiếng Thương Khung vang lên.

“Nghe đồn Khôi Hương lâu rất biết làm ăn, quả nhiên không giả. Mua một

người còn tặng kèm thêm một?” Giọng điệu châm chọc... khoan khoan!!

Tim Diệp Thiện Thiện đập chậm mất hai nhịp, cái giọng này, nghe hơi...

quen tai...

“Lại đây!” Mệnh lệnh, không cho phép cự tuyệt.

Ngực Diệp Thiện Thiện có chút ngột ngạt, giọng điệu này cũng rất quen

thuộc. Theo Mạc Nhược Thu đến gần Thương Khung, khoảng cách ước

chừng hai thước thì dừng lại... Từ góc độ cúi đầu mà nhìn, miễ


80s toys - Atari. I still have