
đó giữ lại xuống âm phủ mà nói với di nương ngươi!” Thương
Khung cười lạnh, thong thả tới gần y, bàn tay nắm chặt trong ống tay áo.
Diệp Thiện Thiện chưa từng thấy dáng vẻ phẫn nộ thực sự của Thương
Khung, hôm nay được thấy rồi! Lúc này sắc mặt anh ta cực xấu. Khóe miệng
cong lên lạnh tanh, đôi mắt tối đen như bốc hỏa… có thể đoán được số mạng
mà người áo đen sắp phải đối diện.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô chắn trước mặt người áo đen, cản đường
Thương Khung.
“Tránh ra!” Thương Khung nhíu mày, trong lòng nảy sinh tức giận trước
hành động bảo vệ người khác của nàng, nàng nghĩ nàng có thể cản hắn?
“Chủ thượng… cái này…” Ánh mắt Diệp Thiện Thiện lưỡng lự, tìm cớ gì
mới có thể ngăn cản anh ta đây? Sao cô có thể trơ mắt nhìn “thầy Trương”
mất mạng trong tay anh ta chứ? Mặc dù khả năng người áo đen này là thầy
Trương chỉ còn có phân nửa.
“Chủ thượng, nếu anh giết y, truyền ra ngoài sẽ bị người chê cười.”
Thương Khung hơi híp mắt, động tác nhỏ nhặt này của anh ta Diệp Thiện
Thiện quá hiểu. Nó chứng tỏ anh ta hết kiên nhẫn rồi, sắp đổi thành hành
động… hoặc là giết cô, hoặc là giết người áo đen… lập tức nhanh hơn anh ta
một bước, quay người ôm lấy hắc y nhân .
Thương Khung vẫn đè nén lửa giận, trong nháy mắt nhìn thấy nàng ôm nam
nhân khác, phừng phừng bốc cháy…
“Ta nói lại một lần nữa! Tránh ra!”
Nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thiện Thiện đáng thương nói: “Y là biểu ca của anh đó, người thân sao
lại tàn sát lẫn nhau?” Tim đột ngột đập dữ dội, lấy hết can đảm, mặc kệ đi!
Nếu bắt cô trơ mắt nhìn “thầy Trương” chết, cô sẽ rất khổ sở. Làm thế này ít
ra cô đã cố hết sức rồi. Cho dù chết, nói không chừng sẽ được xuyên về
lại… thân mình run rẩy dần dần bình tĩnh trở lại, nhắm chặt hai mắt.
Đau đớn trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện, hắc y nhân chớp thời
cơ Thương Khung chần chừ đã dùng sức đẩy cô… thứ y vẫn cầm chặt nãy
giờ trong tay phát ra tiếng nổ, tiếp đó ngân châm giống như giọt mưa ùn ùn
bắn ra.
Một lớp màu trắng chắn hết ngân châm trước mặt Diệp Thiện Thiện, nháy
mắt toàn bộ ngân châm không thấy đâu nữa, mà cô thì bị ôm vào lòng một
người.
“Thuộc hạ lập tức đuổi theo!” Tả hộ pháp nói.
“Không cần! Viện binh của y đã đến rồi!”Khóe miệng tươi cười lạnh lẽo,
“Vốn dĩ, ta nắm chắc mười phần có thể giết y.” Nói xong ánh mắt vẫn còn
mấy phần ác liệt nhìn Diệp Thiện Thiện.
Cô rụt đầu, run rẩy trong lòng anh ta, dũng khí và khí thế “cùng lắm thìchết” mới rồi đã bay sạch sẽ. Nếu không có Thương Khung ôm lấy, chỉ sợcô đã té xuống đất rồi. Trong đầu không ngừng vang lên giọng nói: DiệpThiện Thiện! Lần này mày đi đời rồi… chết chắc rồi…”
Địa điểm: nội thất của chính điện cổ kính.
Thời gian bức cung: ngày X tháng X năm X, lúc mặt trời lặn, mặt trăng
mọc…
Người bức cung: điện chủ Vân Ẩn điện Thương Khung.
Người bị bức cung: người nào đó cả gan làm loạn. Tiểu tỳ nữ dám can đảm
leo lên đầu lão hổ vuốt râu hùm, Diệp Thiện Thiện.
***********************
Hai tay non mịn bị trói ở đầu giường. Lụa trắng trong suốt phất phơ chung
quanh cái giường to đùng. Trên ra giường bằng lụa trắng mềm mại, môt mỹ
nhân toàn thân trắng nõn, óng ánh, đẹp như ngọc không chút tỳ vết đang
giãy dụa. Mái tóc đen nhánh phủ lấy gối đầu, càng tôn thêm nước da trắng
như tuyết, trong như ngọc. Bàn tay cố gắng vói che khuôn mặt nhỏ nhắn đã
đỏ bừng. Đôi mắt to ngập nước van nài, đáng thương nhìn bóng người áo
trắng thon dài lãnh ngạo đứng cạnh giường.
Ánh mắt Thương Khung dời từ khuôn mặt xinh xắn sắp khóc đến cái cổ
trắng như ngọc, lướt qua chỗ trắng nõn mềm mại trước ngực, dừng tại hai
điểm đỏ tươi, nhấp nhô như muốn dụ người nhấm nháp. Mắt lại chuyển
xuống cái eo mềm mại, nhỏ nhắn không đủ một vòng tay, cái mông xinh xắn
tròn lẳn mịn màng cùng nơi lúc ẩn lúc hiện giữa hai chân mảnh mai nõn nà.
Tầm mắt nóng bỏng của hắn làm mỹ nhân trên giường vừa sợ vừa ngượng,
hai chân càng khép chặt, không nhịn được vặn vẹo, co quắp cả người… Ai
ngờ động tác này càng tràn ngập quyến rũ, mê hoặc vô hạn, làm lửa dục của
người nào đó bốc cao.
“Làm sao lại quen y?” Ánh mắt Thương Khung dời trở lại khuôn mặt lã chã
chực khóc của Diệp Thiện Thiện. Hắn muốn biết vì sao nàng làm trái ý hắn,
chống đối hắn để bảo vệ người khác. Rốt cuộc nàng và tên kia có quan hệ
gì?
“… Hức hức…tôi thật sự không biết…” Cô không ngừng vùng vẫy, trắng
tuyết mềm mại trước ngực theo đó mà run run, đầu mút màu hồng vốn dĩ
chìm xuống lại nổi lên, dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, mẫn cảm mà
càng thêm đỏ tươi, ướt át.
“Không nói hả?” Nụ cười tà ác bên môi Thương Khung càng thêm sâu.
Được lắm! Dám lựa chọn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Mép giường lõm xuống một đoạn. Diệp Thiện Thiện giống như chú thỏ bị
dọa, quay đầu, nhìn Thương Khung ngồi xuống cạnh mình, đưa tay nâng
cằm cô lên.
“Cho nàng một cơ hội nữa. Vì sao muốn cứu y?”
Trong mắt cất giấu ẩn nhẫn.
“… Tôi thật tình không biết… thật mà!” nghẹn ngào nói nhỏ, cô làm sao có
thể nói với anh ta, đó là thầy Trương? Nói với anh ta rồi sao, anh ta sẽ tin cái
chuyệ