The Soda Pop
Việt Cổ Di Tình

Việt Cổ Di Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323020

Bình chọn: 7.5.00/10/302 lượt.

Thiện Thiện, “Ăn đi!” chỉ sói con đang nằm im “Nó sẽ

là của nàng!”

“Thật sao?” Diệp Thiện Thiện nghi hoặc hỏi. Cúi đầu nhìn trái cây mọng

nước mỏng vỏ trong tay.

“Nó là thú bảo vệ ô quả, nàng ăn ô quả, nó sẽ đi theo nàng!” Ánh mắt

Thương Khung chớp sáng, dụ dỗ cô.

Không nghi ngờ gì, cô khẽ cắn lớp vỏ mỏng, nước quả thơm ngọt ngon

miệng, nuốt vào bụng còn cảm thấy ấm áp. Ăn xong có cảm giác kì quái,

khiến cô rùng mình nhìn hắn.

Thương Khung giúp cô ném hạt ô quả trong tay, nhìn mặt quả trứng dần dần

đỏ ửng, khóe miệng khẽ nhếch.

Tay luồn vào trong cổ áo cô, nhẹ nhàng tháo Ngân Lang Huyết Ngọc mà cô

và A Hi không làm sao cởi xuống được. Kéo ngón tay mềm mềm của cô cho

vào miệng.

“Ui…” Diệp Thiện Thiện bị đau, hít một hơi. Thương Khung tự nhiên lại

cắn ngón tay cô, kế đó nhìn Thương Khung nhỏ giọt máu nơi đầu ngón tay

cô lên Ngân Lang Huyết Ngọc. Huyết Ngọc hút sạch máu xong thì không

ngừng thay đổi màu sắc. Sắc đỏ và sắc bạc luân phiên lưu chuyển.

Diệp Thiện Thiện trỏ vào Ngân Lang Huyết Ngọc kì quái lại bị hắn đeo trở

lại cổ mình: “Sao nó… uống máu?”

Vì sao ăn ô quả rồi, toàn thân có cảm giác nóng rực thế này?

Thương Khung nhìn cô kỳ dị, kéo ngón tay bị hắn cắn.

“… Miệng vết thương ngâm nước nóng sẽ lành!”

“Thật à?” Cảm giác kì lạ quá.

Hắn thong thả dắt cô đi. Mà cô cũng không tự chủ được, mặc hắn dẫn dắt, điđến hồ tắm thiên nhiên đang bốc hơi nóng lượn lờ. Sương mù bốc lên trong suối nước nóng, mùi hương ái muội tản ra, giục giã.

Mặt nước gợn sóng tầng tầng, từ một chỗ sóng ngầm trào lên mà cuồn cuộn

tràn ra… sóng sánh, dập dờn.

Dưới nước suối trong vắt, mềm mại và dương cương giao hợp, tay chân

quấn quýt sít sao. Mái tóc đen dài của nữ tử ngâm trong nước, ngũ quan hài

hòa xinh đẹp nhuốm một màu đỏ sậm. Hai tay mềm mại đặt sau lưng nam

nhân, cằm gác trên bờ vai rộng lớn, thở dốc rên rỉ nhè nhẹ lại có mấy phần

nũng nịu…

Ôm chặt mảnh mai trong lòng, yêu thương hôn lên môi làm cô khó chịu

ngửa cái cổ nõn nà lên. Dưới thân chậm rãi vào sâu ra nông, tay nhẹ nhàng

xoa nắn. Người trong lòng bị giày vò không chịu nổi, hé đôi môi hồng tỉ tê

khóc nhỏ.

“Thiện Thiện…!” Thở dài dụ dỗ bên tai cô.

“Ưm…” Cảm giác rất khó chịu, rất muốn anh… toàn thân vô lực không chịu

nổi, vui vào hõm vai anh!

“Khó chịu quá sao?” Khóe miệng hắn khẽ cong lên, nhìn tấm lưng láng mịn

nhỏ nhắn của cô bị nước suối phủ lên một màu hồng. Tốc độ dưới thân càng

lúc càng chậm, bức nhân nhi bé bỏng trong lòng càng níu chặt lấy cổ hắn,

tiếng rên rỉ càng lúc càng quyến rũ! Sao hắn lại không biết nàng muốn gì cơ

chứ? Chẳng qua là…

“Không khó chịu?” Nhẹ nhàng vuốt ve tròn trịa cao ngất, sau khi tiến vào

liền dừng lại không động đậy! Miệng cười càng thêm sâu. Nhẫn nhịn ham

muốn, chờ đợi người nào đó trả lời.

Từng đợt khô nóng trong người Diệp Thiện Thiện sau khi Thương Khung

ngừng lại mãnh liệt ào tới, khiến cô càng ôm chặt Thương Khung hơn, cắn

đôi môi hồng khóc nhỏ, cào lên lưng hắn.

“Thiện Thiện…” kề môi vào vành tai trắng nõn, dụ dỗ “Nói… nàng muốn

ta!”

Khó chịu vặn vẹo thân mình, muốn … anh? A! khẽ đong đưa mái tóc bóng

mượt. Nội tâm không ngừng thẹn thùng giãy dụa. Thân thể khó chịu uốn éo,

tay vô lực đánh vào lưng hắn, bọt nước văng lên.

Thấy cô kháng cự, trong người chậm rãi lui ra.

“Hóa ra nàng không muốn?” Làm bộ thất vọng “Vậy ta đi ra được rồi!”

“Đừng…” Cô bám chặt cứng trên người hắn, tức giận khóc nức nở. Anh chỉ

biết ăn hiếp cô, trêu chọc cô! Rõ ràng biết hiện tại cô rất khó chịu mà…

“Đừng cái gì?” Thương Khung quấn chặt cô vào lòng. Vật nhỏ khó chịu!

“Đừng… rời khỏi em!” Nghẹn ngào! Nước mắt từng giọt to tròn rớt xuống

vai Thương Khung.

Nửa ngày, Thương Khung không đành lòng thở dài khe khẽ, lòng bàn tay

quét qua cái eo mềm mại nhỏ nhắn của nàng, nâng hai chân nõn nà mảnh

mai lên, thong thả mà mãnh liệt đâm vào. Hài lòng nghe tiếng nàng thở

dốc…

Non mịn giữa hai chân chung quy không chịu nổi hắn. Đột nhiên mạnh mẽ

xông vào, khó chịu nhưng lại vui thích. Khiến cô vặn vẹo đau đớn khó chịu

há miệng cắn hắn, cùng với hàm răng trắng như ngọc cắn vào da thịt, thân

mình cũng nhấp nhô theo cử động ra vào mạnh mẽ của hắn… á! cắn đến

răng cũng đau luôn.

“Oa… Đừng sâu như vậy!” cô nằm sấp lên vai hắn, vô lực khóc kể.

Một hồi…

“Mau quá… hức hức!” Cô chịu không nổi rồi.

Lại một lát nữa…

“Oa oa… rốt cuộc anh còn muốn bao lâu nữa?” Cắn môi khóc không ra

nước mắt.

Rất lâu sau đó…

“Á… đau quá!” Vừa đau vừa rát làm cô muốn cắn hắn cái nữa.

Sau vài ba lần triền miên, hắn ôm nàng vào lòng như báu vật, nhìn đầu nhỏ

của nàng gục lên vai mình ngủ như trẻ thơ. Trong mắt tràn ngập yêu thương,

còn có chút trầm tư.

Bảo vật trong bản đồ mà bao nhiêu kẻ ở Đại Kiền ngấp nghé… ô quả, là bảo

vật từ thời thượng cổ của Ngân Lang tộc.

Mấy đời Lang Vương dùng hết khả năng cũng không tìm được. Mãi đến khi

truyền đến tay hắn. Vị trí trên bản đồ đã thay đổi hoàn toàn, tìm không ra,

hắn đã xé nát từ lâu.

Nhưng dường như, trong u minh ông trời cũng có định sẵn. Lúc vô tình hắn

lại tìm đư