
hau để không khí trong nhà khá hơn một chút, đây chỉ là một bước nhỏ
vừa mới bắt đầu.
"Bác thích thì tốt rồi."
Dĩ nhiên cô
cũng không quên quà tặng của ông nội và bố chống nhưng phải đợi bọn họ
tan làm trở về mới đưa được. Sau khi rời khỏi gian phòng của bác gái cả, Trình Kỳ Khiết mang quà tặng đãchuẩn bị xong ra đưa cho người hầu nhà
họ Trịnh.
Mới gả vào nhà họ Trịnh mười mấy ngày, cô đang có tiếng hiền lành khẳng khái thu phục được tất cả trái tim mọi người.
Trình Kỳ Khiết cũng không phải cố ý mà xuất phát từ bản năng, đi nước
ngoài trở về đều đưa lễ vật tặng mọi người, đối với cô đó là chuyện bình thường chẳng qua những chủ nhân trong nhà này chưa từng làm như vậy nên cô mới trở nên đặc biệt.
Công ty Trịnh thị, Trịnh Bang Duệ phụ trách nhóm ngành.
Một tầng to như vậy, phóng tầm mắt nhìn tới mười mấy nhân viên nhưng
trừ âm thanh ngón tay lướt thật nhanh trên bàn phím cùng tiếng máy photo ra không có quá nhiều tạp âm, mọi người đều cúi đầu cố gắng làm việc,
dưới bầu không khí này, ngay cả người đang nói chuyện điện thoại cũng
không khỏi nhỏ giọng.
Trịnh Bang Duệ mặt không chút thay đổi
đi vào, đối với tình huống như thế đã tập thành thói quen, nhưng Trình
Kỳ Khiết đi theo phía sau anh lại kinh ngạc mở to mắt.
Chuyện
gì xảy ra à? Không khí như thế nào khắc nghiệt như vậy? Cùng khách sạn
cô so sánh kém rất nhiều đâu. Mỗi khuôn mặt nhân viên của cô đều mỉm
cười không giống những người nơi này, mọi người giống như người máy.
Nhưng dù sao bọn họ không phải người máy, có mấy người không nhịn được tò mò, lén lút nhìn cô sau vách ngăn.
Cô chộp được những ánh mắt tò mò kia, nhe răng mỉm cười với bọn họ, khẽ phất phất tay.
Nụ cười của cô đạt được sự hưởng ứng của những người này, bọn họ cũng
gật đầu mỉm cười với cô, nhưng sau khi chống lại khuôn mặt nghiêm túc
lạnh lùng của Trịnh Bang Duệ ngay lập tức sắc mặt tái nhợt cúi đầu tiếp
tục công việc.
Khi hai người bọn họ đi đến trước cửa phòng làm việc của anh, Trịnh Bang Duệ nhỏ giọng kêu: "Trợ lý Vương."
Giọng nói vừa ra, lập tức có một người đán ông từ trên ghế bật dậy, khẩn trương chạy bước tới."Dạ, Phó tổng."
"Đây là vợ của tôi, tiểu thư Trình Kỳ Khiết, cô đại biểu công ty Trình
thị, về sau hai công ty chúng ta hội hợp tác đầu tư khai phá đất đai, cô tạm thời sẽ đi làm trong Trịnh thị để quen thuộc với phương thức hoạt
động của Trịnh thị."
Trợ lý Vương trừng lớn hai mắt."Phó, Phó
tổng phu nhân. . . . . . Ngài khỏe chứ. Trước đây ngài cùng Phó tổng ở
châu Âu, nhờ có ngài giúp một tay, vô cùng cảm ơn ngài."
Lúc
Trịnh Bang Duệ ở châu Âu, thường thường có một cuộc điện thoại gọi về
Đài Loan yêu cầu anh sửa sang lại tất cả tài liệu lớn nhỏ, cũng không
quản là thứ bảy hay chủ nhật, là nửa đêm hay ba bốn giờ sáng, lại càng
không để ý tới anh có biện pháp có biện pháp hoàn thành nhiều công việc
như vậy trong thời gian ngắn như thế hay không, thật may là lúc đó Trình Kỳ Khiết chủ động mà đề nghị giúp đỡ.
Khiến trợ lý Vương xấu
hổ hơn nữa là hình như năng lực làm việc của Phó tổng phu nhân cũng rất
mạnh, để cho anh thấy vui mừng đầu tiên là có người chia sẻ công việc
như tiếp theo lại lo sợ về sau phải đối mặt một dạng ông chủ mạnh mẽ như thế nữa, nói thật ra, một người anh đã chịu đủ.
"Thì ra anh
chính là trợ lý Vương, rốt cuộc được gặp mặt, bình thường thật vất vả
anh rồi. Oh, đúng rồi, đây là một chút quà tặng. Chúng tôi còn mua chút
bánh bích quy, chocolate, giúp tôi phân chia cho các đồng nghiệp được
không?"
Trợ lý Vương hơi giật mình nhìn Phó tổng phu nhân đưa
bút Montblanc cho anh, anh cho là mình đang nằm mơ, dùng sức nháy mắt
mấy cái, nhưng hộp bút tinh xảo không có biến mất, Phó tổng phu nhân nở
nụ cười ấm áp trước mắt anh cũng không biến mất.
Từ khi vào
công ty tới nay anh luôn phải chịu đựng áp lực khổng lồ, không hề có một giây được thở dốc chứ đừng nói lấy được bất kỳ an ủi nào từ trong miệng Phó tổng, dưới tình hình này, ấm ấp mà Phó tổng phu nhân đối với anh mà nói có ý nghĩa vô cùng to lớn.
"Cám ơn phu nhân." Anh tràn đầy lòng cảm kích nhận lấy.
Mắt trợ lý Vương trợ ứa lệ cầm quà tặng rời đi, Trịnh Bang Duệ bất mãn nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta.
"Chuyện gì xảy ra với anh ta? Anh tăng lương cho anh ta cũng chưa từng thấy anh ta vui mừng như vậy."
Ngược lại Trình Kỳ Khiết lại biết rõ vì sao, xem kiểu ông chủ như Đại
Ma Vương Trịnh Bang Duệ ấy à đương nhiên nhân viên anh mới nơm nớp cẩn
thận lo sợ.
"So với tăng lương, có nhân viên càng cần phải
khích lệ chứ?" Cô hỏi thăm đề xuất ý kiến bản thân, không hy vọng làm
anh có cảm giác bị can thiệp.
"Khích lệ? Công ty anh làm kinh doanh chứ không phải mở vườn trẻ." Anh giễu cợt nói.
Trình Kỳ Khiết bi ai thay nhân viên công ty anh ở trong lòng.
Quả nhiên là Đại Ma Vương a.
Cô không biết mình có thể làm cái gì, nhưng cô hi vọng về sau có cơ
hội, có thể cải thiện không khí phòng làm việc của anh, cho nhân viên
của nhiều động viên.
"Như vậy, phòng làm việc của em ở đâu?" Cô chuyển đổi đề tài, mở miệng vui vẻ hỏi.
Trịnh Bang Duệ đối với cuộc hôn n