
hiên Ngang, mỉm cười, đưa hắn ra khỏi chỗ đó.
“Làm sao vậy?” Rời khỏi mọi người, hắn tò mò nhìn nàng hỏi.
“Không có, chỉ là em muốn cứu với anh khỏi nỗi khổ ải.”
”Không nghiêm trọng như vậy chứ?” Hắn cười cầm ngô nắm trong tay đưa cho nàng, “Đây, nướng xong rồi.”
Bạch Vân tiếp nhận, kéo hắn ngồi xuống dưới bãi cỏ, cắn ngô.
“Ăn được không?”
“Cũng không tệ.”
“Thật? Anh nếm thử.” Hắn cúi người nói, cũng cắn ngô, rồi liếm đi hạt ngô dính ở trên mép nàng.
Hai gò má nàng có chút xấu hổ trở nên phiếm hồng, hắn làm như ngon lắm liếm liếm phiếm môi, “Ừm, quả không tệ, anh quả nhiên rất lợi hại.”
Bạch Vân đập vào lồng ngực hắn, đỏ mặt liếc nhìn hắn.
“A, đau quá, anh chết.” Hắn thuận theo nàng, nói giỡn nằm xuống dưới đùi nàng.
“Ba hoa.” Nàng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn người đàn ông đang nằm trên đùi nàng không chịu đứng dậy, không nhịn được chơi đùa làm rối tóc hắn.
Hắn vẻ mặt thoải mái, hai mắt nhìn lên khuôn mặt ở trên, “Em có những người bạn tốt.”
“Ừm.” Nàng đồng ý cắn ngô, chính mình ăn một miếng, rồi lại để trên miệng hắn cắn một miệng.
“Thật không tệ.” Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Ừm.” Nàng khẽ vuốt trán của hắn, lấy tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen.
Hắn không mở miệng, chỉ lặng lẽ nhắm mắt cảm nhận sự đụng chạm ấm áp này. Biết hắn mấy ngày nay cũng có chưa lúc nào ngủ thoải mái, Bạch Vân không lên tiếng quấy rầy hắn, không mất bao nhiêu thời gian, hắn liền ngủ.
Một giờ sau, Khấu Thiên Ngang tỉnh lại, thấy trên tay nàng không biết từ khi nào có một quyển tiểu thuyết, ở bên cạnh có một bình trà, xa xa hội nướng thịt vẫn thoảng mùi hương, trên người hắn còn có thêm một chiếc chăn.
“Thật có lỗi, anh ngủ quên.” Thật sự là không xong, hắn không muốn ngủ, nhưng thời tiết này thật sự ngủ tốt lắm.
“Không sao.” Phát hiện hắn đã tỉnh, nàng để tiểu thuyết sang một bên, cầm đồ lấy ở bàn bên cạnh, “Anh chỉ cần giúp em giải quyết cái này là được rồi.”
Hắn ngồi xuống, tiếp nhận, cầm lấy thịt nướng cho lên miệng cắn một miếng. “Em không ăn sao?”
“Miệng của em bị người nào đó chiếm giữ rồi.” Nàng một lần nữa cầm tiểu thuyết lật xem.
Hắn nở nụ cười, rất nhanh đem đồ ăn trên bàn cho vào trong bụng. “Em là muốn ở đây chết đói hả?”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, suy nghĩ lại một lúc lâu.
Nàng vẻ mặt thật sự muốn mở miệng lại không biết nói nên nói cái gì, rồi mới thản nhiên cười nhẹ, khẽ vuốt mặt hắn nói: “Yên tâm, em sẽ không đói chết, tuy rằng không có người nấu cho ăn cũng có chút tiếc nuối, nhưng em sẽ tự nấu để ăn.”
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, hắn đứng dậy đi đến một bên nói chuyện. Chờ hắn xử lý công việc, nàng lại một lần nữa vùi đầu vào tiểu thuyết. Nàng tựa hồ thật sự tuyệt không quan tâm là hắn đang làm gì, có lẽ sự tình chính như theo lời nói của nàng, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng chính nàng sẽ tự xử lý.
Ý nghĩ này trong đầu khiến cho trong lòng hắn trở nên khó chịu không rõ nguyên nhân. Hắn cảm thấy rất phiền, lại không biết nói mình là vì sao phiền, nhìn vẻ mặt nàng bình tĩnh lật xem tiểu thuyết, hắn lại có loại xúc động muốn vứt đồ trên tay nàng, rít gào với nàng. Đáng chết!
Hắn mỗi lần ở lâu một chỗ thì sẽ cảm thấy phiền toái, rồi mỗi sự kiện, mỗi người, mỗi dạng này nọ, đều càng nhìn càng phiền chán, hết thảy mọi thứ đều làm hắn cảm thấy phiền chán. Hắn vốn nghĩ đến lần này sẽ không… Nghĩ đến cảm giác phiền chán kia sẽ không đến… Nhưng vài ngày nay không biết có phải là cảm giác phiền chán hay không, nhưng mỗi ngày lại càng cảm thấy nôn nóng!
Hắn rất quen thuộc cảm giác kia, rồi hắn sẽ trở nên rất khó chịu, cái gì cũng không thuận mắt, rồi mới bắt đầu soi mói tật xấu mỗi người, cuối cùng là chọc tức mọi người, đến lúc đó không chỉ người khác hận hắn, chính hắn cũng sẽ. Hắn không nghĩ đổ tính tình giận chó đánh mèo lên trên người nàng, hắn không muốn nàng hận hắn. Có lẽ hắn nên rời đi trước khi sự tình đấy xảy ra.
Di động lại vang lên, hắn có chút tức giận ấn nút nhận trò chuyện, nói chuyện cùng đối phương xong, tâm tình hắn trở nên càng tệ hơn. Nhìn Bạch Vân, hắn thở sâu, đi qua rồi ngồi xổm xuống, bàn tay lớn đặt ở trên cuốn tiểu thuyết cũ.
“Làm sao vậy?” Bị quấy nhiễu tầm mắt, nàng ngẩng đầu.
“Anh có việc phải đi.”
“À, anh có việc thì cứ đi đi, em sẽ nhờ người đưa em về.” Nàng mỉm cười.
Hắn nhíu mày, có chút ảo não, lại không biết chính mình ảo não cái gì, cho nên chỉ nhìn nàng.
Thấy hắn bất động, nàng nhíu mày, “Còn có việc gì sao?”
Hắn không trả lời, đột nhiên cúi người xuống hôn lên môi nàng.
Khi hắn rời đi, Bạch Vân không hiểu là có chuyện gì xảy ra, chỉ biết là hắn tựa hồ đang tức giận. Đưa tay đặt lên đôi môi, nàng lăng lăng nhìn bóng dáng hắn đi xa.
Không lâu sau, bầu trời trở nên tối sầm kéo theo mưa phùn.
“Nhìn đi, tớ đã nói là trời sẽ mưa.” La Lan đã đi tới, giúp nàng thu thập này nọ.“Đi thôi, chúng tớ vào trong phòng uống trà.”
Không biết vì sao, Bạch Vân bỗng nhiên cảm thấy có chút lo sợ nghi hoặc bất an, chờ khi nàng phát hiện, nàng đã đứng lên, bỏ lại tiểu thuyết mà đuổi theo, nhưng khi thở hổn hển chạy tới cửa, lại chỉ có thể nhìn thấy b