
ý trí nói cho anh biết không thể, anh vẫn không hiểu chân tướng
sự tình, tuyệt đối không thể mù quáng nhận sai, nếu không rất có thể tội danh không có chứng cớ sẽ thật sự vững vàng đội lên trên đầu anh.
Cuộc so tài lính trinh sát quốc tế vô cùng gấp gáp, gần đây lượng huấn luyện vô cùng lớn, các chiến sĩ sớm đã quen thao luyện như vậy, cũng không có kêu khổ thấu trời, chỉ có mấy nhân viên kỹ thuật được thuê từ ngoài vào liên tiếp bị không thoải mái, nhưng đều là quân nhân, cắn răng cố gắng
cũng không có vấn đề lớn.
Gần đây Giang Tiềm bận việc huấn luyện, còn phải làm nhiệm vụ, cơ hồ là chân không chạm đất, nhưng rỗi rãnh thì trước mắt cơ hồ đều là mặt của Triệu Nhiễm Nhiễm.
Khuông Vĩ rất
là không yên lòng với trạng thái của anh, đây là lính mà anh tự tay dẫn
dắt ra, thấy anh sống không có tim không có phổi, thật cẩn thận khi làm
nhiệm vụ, còn sống ra ngoài thì vẫn yêu đời, làm cho người ta rất khó
không hâm mộ sự nhiệt tình dành cho cuộc sống của anh. Khuông Vĩ cảm
thấy anh nên làm gì đó cho Giang Tiềm, để cho cậu ấy có thể an tâm, để
tránh cho xuất hiện tỷ số thương vong không cần thiết. Còn nữa, anh cũng không muốn khiến một đôi mắt như vậy chảy ra nước mắt.
Vì vậy, anh nghĩ tới con trai Khuông Tiểu Mỗ.
Gần đây tình huống sức khỏe của Triệu Nhiễm Nhiễm đặc biệt không tốt, sau
một ngày chăm sóc bệnh nhân tinh lực và thể lực rõ ràng theo không kịp,
chị Tưởng và cô thương lượng buổi tối để chị tới coi chừng, cho Triệu
Nhiễm Nhiễm về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Cô cũng không phải là
người phô trương, hai người thay ca ngày đêm ngược lại cũng có thể nghỉ
ngơi tốt. Chị Tưởng mướn một căn phòng ở nhà trọ nhỏ gần bệnh viện, ban
ngày ngủ, buổi tối sau khi ăn cơm tối xong thì tới đón Triệu Nhiễm Nhiễm xuống ca. Thật ra thì chị Tưởng ở nhà cũng không thanh nhàn, Triệu
Nhiễm Nhiễm nhiều lần khuyên chị về với ông bà, nhưng chị rốt cuộc nhớ
thương em trai, nên dời thời gian trở về lại lần nữa.
Mùa đông
trời tối sớm, vừa qua năm giờ chị Tưởng sẽ tới đón cô tan ca, Triệu
Nhiễm Nhiễm ra khỏi bệnh viện rồi, thuận đường đến chợ bán thức ăn mua
ít rau cải, thấy vịt nướng mới nướng ra rất mê người, nghĩ tới Giang
Tiềm thích ăn thịt, hỏi giá tiền để mua một con, nhưng vừa lại gần, cái
mùi mằn mặn nhơn nhớt kích thích dạ dày của cô cuồn cuộn một hồi.
Vốn cho là đã thích ứng thói quen ăn uống của Giang Tiềm, nhưng dạ dày được Triệu phu nhân nuôi tốt vẫn phản xạ đưa ra kháng nghị, hôm nay nó không muốn tiêu hóa những thứ đồ dầu mỡ này. Triệu Nhiễm Nhiễm chần chờ một
chút, vẫn nhắm mắt mua một con vịt nhỏ, mặc dù Giang Tiềm đã thật lâu
chưa có về nhà, nhưng đáy lòng vẫn hơi hơi hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện. Sự an toàn của nơi ở cho gia đình quân nhân không cần lo lắng, ai cũng
không có can đảm chạy tới nơi đây gây sự, Triệu Nhiễm Nhiễm bước lên một đoạn cầu thang cuối cùng đã thở hổn hển rồi, vừa định mở cửa phòng, đột nhiên dưới chân dẫm lên thứ gì đó mềm mềm, sợ thứ xách trên tay rơi hết trên mặt đất, vội vàng lui lại mấy bước, cẩn thận mở to hai mắt tìm tòi chướng ngại vật.
Lúc này đèn tự động đã sáng, sau khi Triệu
Nhiễm Nhiễm thấy rõ, dở khóc dở cười nhìn chằm chằm thú cưng không tính
là thú cưng trên chân —— bạn học tiểu Khuông, Khuông Tiểu Mỗ.
"Thím Giang à, ngài về rồi, cháu đợi đến cả hoa cũng héo."
Triệu Nhiễm Nhiễm bị cậu nghiêm trang giả bộ nhỏ đại nhân giọng điệu chọc cười, "Cái người này câu học với ai?"
"Đấu địa chủ đấu tới."
Triệu Nhiễm Nhiễm đỡ cậu dậy, thuận tay phủi bụi trên mông, "Sao lại ở cửa nhà cô, đến đây lúc nào? Ai đưa cháu tới?"
"Ba cháu đưa cháu tới, cũng chưa chờ bao lâu đâu, dù sao lúc tới trời vừa tối."
"Vậy thời gian cũng rất dài, có lạnh hay không? Sao ba cháu lại đặt cháu ở cửa không lo gì thế."
Khuông Tiểu Mỗ lắc đầu một cái, "Ba cháu không am hiểu giao thiệp với phụ nữ,
lại nói cháu cũng không lạnh, thật không chờ bao lâu, trước kia cháu chờ ba cháu, có vài lần ngồi ở cửa nhà chờ một đêm cũng không đợi đến
người."
Trong nháy mắt Triệu Nhiễm Nhiễm liền thương tiếc đứa bé
này, nghĩ đứa nhỏ này nhỏ tuổi đã mất mẹ, lại vẫn ngoan ngoãn, thật
khiến người ta yêu thương.
Khuông Tiểu Mỗ vào nhà liền ôm lấy lò sưởi không buông tay, hô to thật ấm áp thật ấm áp.
"Cháu ăn cơm chưa?" Triệu Nhiễm Nhiễm hỏi.
"Không có, cơm trưa cũng không ăn, đang chờ ăn cơm thím làm đó."
Triệu Nhiễm Nhiễm đeo tạp dề, cười xoa xoa đầu của cậu. Được rồi, cô thừa
nhận, ở chung với bạn học tiểu Khuông trưởng thành sớm rất thoải mái, dễ dàng hơn mấy đứa bé hay khóc rất nhiều.
Cô cũng không suy nghĩ xem, cô toàn tiêm cho mấy bé thì sao mấy bé không khóc được, làm sao mà hòa hợp chứ?
Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng rửa rau cải, cắt dưa chuột, nấu tô canh, lại ngừng thở xé nát vịt nướng, nấu cơm xong liền kêu cậu khách lên bàn.
Khuông Tiểu Mỗ thấy thức ăn xong liền chà sát tay, "Ơ, thức ăn này thật là
phong phú, tất cả thuộc về cháu, hôm nay chú Giang không về được nhé."
Triệu Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, "Cháu học ai keo kiệt thế?"
Bạn học tiểu Khuông miệng đầy cơm, hàm hàm hồ hồ nói,