
ác cẩu thả,
thân thể lười, đầu óc lại càng không thích động, vốn đã chậm chạp, hiện
nay càng thêm gỉ sét. Triệu Nhiễm Nhiễm quyết định vứt bỏ tất cả sự thăm dò, chuyên tâm chăm sóc Tưởng Thị Phi và cậu bé này.
Buổi tối
chị Tưởng tới thay ca thì Khuông Tiểu Mỗ lại ngoài ý muốn rất nhiệt tình với người ta, nghe nói con gái út nhà chị ấy nhỏ hơn cậu một tuổi, cậu
còn bày tỏ có thể nhận đến chơi cùng nhau, lại nghe nói cô bé nhà người
ta là tiểu mỹ nhân đứng đầu các thôn trong vòng thì cậu càng bày tỏ hoàn toàn không để ý mà sẽ yêu em gái như là yêu vợ mình, hoàn toàn không để ý đâu.
Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ thầm trẻ con bây giờ thật là
trưởng thành sớm, lúc cô tám tuổi còn đang bày đồ hàng chơi. Đồng thời
đầu cô cũng đầy vạch đen, đứa nhỏ này thật là đủ không khách sáo, hoàn
toàn không có suy tính đến còn đang sống nhờ ở nhà người khác.
Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn thời gian không còn sớm, càng sợ cậu tán gẫu thêm một
lát nữa sẽ không cẩn thận mang thêm một đứa con riêng về, vội vã lên
tiếng chào hỏi chị Tưởng rồi kéo Khuông Tiểu Mỗ đi.
Sắc trời đã
nhá nhem, còn có bông tuyết rơi, Triệu Nhiễm Nhiễm vòng chặt khăn quàng
cổ, cúi đầu mà xem xét, hai má tiểu Khuông đông lạnh đỏ rừng rực, rùng
mình một cái, liền lấy khăn quàng cổ xuống vây quanh cực kỳ chặt chẽ cho cậu, mặc dù mình cũng lạnh, nhưng thấy đôi mắt vui vẻ cong lại của Tiểu Mỗ, cô liền thỏa mãn, cảm thấy mình trong nháy mắt vô cùng cao thượng.
Bởi vì trong nhà có khách nhỏ, nên cơm tới không thể làm kiểu đối phó như
là một người ăn, mà làm ba món ăn một món canh, khiến bụng của khách nhỏ tròn vo, tắm xong, liền thỏa mãn đi ngủ, lúc này Triệu Nhiễm Nhiễm mới
mệt mỏi ngủ, đầu vừa tới gần gối liền vào mộng đẹp.
Lúc nửa mê
nửa tỉnh, điện thoại di động bị chỉnh thành chế độ rung để ở đầu giường
đang rung mạnh, chấn đến da đầu cô tê dại một hồi, lúc nhận điện thoại
còn không rõ tình trạng lắm.
"A lô, ai vậy?"
"Tôi."
"Tôi là ai chứ, hơn nửa đêm."
"Tôi là mẹ con."
Triệu Nhiễm Nhiễm vuốt vuốt cái trán, giọng nói bình ổn, còn hơi nũng nịu,
"Mẹ à, sao nửa đêm còn gọi điện thoại cho con, hai ngày nữa có thời gian thì con sẽ về thăm mẹ."
Điện thoại bên kia an tĩnh một lát, cẩn thận nghe ra vài tiếng thở dài, "Con ngồi dậy xem số gọi tới trước."
Triệu Nhiễm Nhiễm không giải thích được liếc mắt nhìn, lại mở to hai mắt liếc mắt nhìn, trên màn ảnh hoa lệ lệ hiện ra ba chữ ‘mẹ chồng tốt’ thật to
đang mỉm cười với cô, sợ đến lập tức ngồi bật dậy, "Mẹ, là ngài à, hì
hì."
"Hì hì cái gì mà hì hì, mẹ hỏi con, ban ngày gọi điện thoại cho con sao con không nghe?"
"Không có mà." Triệu Nhiễm Nhiễm không hiểu ra sao, "Con không nghe thấy, có
thể là điện thoại không ở bên cạnh, ngài biết mà, con luôn ném loạn điện thoại, rồi không tìm được."
Tôn Kính Hồng cũng hơi tức giận,
"Vậy ngày mai mua cho điện thoại di động của con một cái điện thoại luôn đi, lúc không tìm được thì con hô nó một tiếng."
Triệu Nhiễm
Nhiễm không thể nhịn được mà bật cười, suy tính đến lần trước nói chuyện qua điện thoại với mẹ chồng hơi không có lễ phép, lần này nói gì cũng
không dám cáu kỉnh nữa, dù là cô rất buồn ngủ. Cũng may Tôn Kính Hồng
luôn luôn mạnh mẽ vang dội, nghẹn cô mấy câu xong liền chuyển qua chuyện chính.
"Mấy ngày nữa mẹ đến thăm hai con."
"Oh." Triệu Nhiễm Nhiễm phản ứng lại liền đề cao âm lượng, "Hở?"
"Hở cái gì, không hoan nghênh mẹ đi thăm hai con?"
"Không đúng không đúng." Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng phủ nhận, "Gần đây Giang
Tiềm rất bận, sợ anh ấy không thể dành thời gian cho ngài."
"Ai cần nó, con không thể ở cạnh mẹ sao?"
"Có thể có thể, có thể." Tuy biết không thấy được, cô vẫn nở nụ cười, "Đúng rồi mẹ, hợp đồng của con với bệnh viện hết hạn rồi, không có ký nữa, mà ở gần chăm sóc Tưởng Thị Phi đấy."
"Vậy còn được, không ký là
được rồi." Tôn Kính Hồng lại không tức giận mà nói, "Có phải con rỗi
rãnh quá hay không, không có việc gì chạy đi chăm sóc người ta làm gì,
người ta cũng không phải không có vợ."
"Cô ta không đáng tin."
"Chỉ có con đáng tin." Tôn Kính Hồng giày vò Triệu Nhiễm Nhiễm thế nào đều
được, nhưng không thể để cho người khác giày vò, "Được rồi, chuyện như
vậy đến lúc đó con cứ nói với Giang Tiềm, đừng cứ luôn khiến người lớn
lo lắng, bày tỏ một chút cũng được rồi."
Triệu Nhiễm Nhiễm gãi
gãi da đầu, muốn phản bác, lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thôi, hai mẹ
con bọn họ thích thảo luận thế nào đều không liên quan tới cô, dù sao
Giang Tiềm không giải quyết được thì ai cũng không trị được Tôn Kính
Hồng. Mẹ chồng sắp tới, Triệu Nhiễm Nhiễm tự nhiên phải gọi điện thoại thông
báo cho Giang Tiềm một tiếng, cô thật ra thì không phải người lòng dạ
hẹp hòi thù dai, chiến tranh lạnh với Giang Tiềm đa số là bởi vì mình
muốn giữ vững thành trì, không muốn lùi bước, giống như ai chủ động
trước thì sẽ thua trước. Một lúc sau, lại vẫn thấy gọi điện thoại thật
mất mặt. Lúc này Khuông Tiểu Mỗ mới vừa rời giường, xoa một đôi mắt còn
dính ghèn, đứng ở cửa phòng tắm cười với cô.
Có lúc, Triệu Nhiễm
Nhiễm cũng bội phục mình biết