Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323425

Bình chọn: 7.5.00/10/342 lượt.

vàng

lui về phía sau mấy bước, bàn tay che ngực há mồm thở dốc. Triệu Nhiễm

Nhiễm biết, suy đoán của cô thành sự thật.

Mẹ chồng đã dạy cô,

trên thế giới này rất nhiều nơi đều là màu xám tro, sai hay đúng, mình

không thể dùng ánh mắt của mình để đánh giá trắng hay đen. Triệu Nhiễm

Nhiễm đột nhiên hiểu, trên thế giới này chiến tranh hiểm ác, thiên tai

hiểm ác, ma quỷ hiểm ác. . . . . . Nhưng vẫn không sánh bằng nhân tính

hiểm ác.

"Tôi . . . . Có lỗi gì, tôi cũng từng đặt hết toàn bộ

tinh lực ở trên người anh ấy, nâng niu anh ấy trong lòng bàn tay thương

yêu, nhưng hiện tại anh ấy thành như vậy, nhưng tôi vẫn còn phải sống

tiếp, tôi suy tính cho mình thì có gì sai."

"Cô không sai, chỉ là điểm xuất phát của cô không bình thường, cô lại không hề có chút tình yêu với Tưởng Thị Phỉ."

"Tình yêu chỉ là quyền lợi của những tiểu thư như cô." Vương Đan cuồng loạn

rống, "Tôi không có cơ hội hưởng thụ những thứ đó, tôi biết rõ tôi không xứng với anh ấy, cho nên thận trọng tốt với anh ấy, vọng tưởng cuộc

sống này có thể lâu dài, tôi không muốn bị xem thường nữa, những thứ này mấy người không hiểu."

Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên hết ý kiến,

"Vậy bây giờ thì sao, Tưởng Thị Phi còn sống, hai người cũng chưa ly

hôn, chẳng lẽ thời điểm này cô còn có tâm tình tìm đường ra cho mình?"

"Tại sao không?" Vương Đan lau khô nước mắt, quật cường ngẩng mặt, "Hiện tại anh ấy không để ý tới tôi, tại sao tôi không tự mình tính toán, ly hôn

chỉ là chuyện sớm hay muộn."

Triệu Nhiễm Nhiễm kinh ngạc lắc đầu, đột nhiên hiểu, nói tự ái, tự mình cố gắng, tự lập, chỉ là tầm phào,

hoàn toàn là vô ích, đàn gảy tai trâu với những người một lòng một dạ ký thác cuộc sống và hy vọng của mình ở trên người người khác. Sau đó thật lâu, Giang Tiềm nói cho cô biết, cách sống của người với

người không giống nhau, thời điểm chúng ta không đồng ý cũng không cần

phải xem thường, có người để ý tinh thần, có người để ý vật chất, rất

nhiều người đặt tình yêu tình cảm ở vị thứ nhất, vì những thứ này có thể bất chấp tất cả bỏ ra toàn bộ, nhưng cũng có nhiều người xếp những thứ

này đến cuối cùng, thậm chí không đáng nói đến, cực kỳ buồn cười, cho

nên lập trường không giống nhau mà thôi, chúng ta không có quyền phê

phán bất luận kẻ nào.

Mà lúc này Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không thể hiểu những lòng người phức tạp đó, chỉ đơn giản thấy không dám giùm

Tưởng Thị Phi, cho nên hai tay lau người giùm anh càng nhẹ nhàng hơn

nữa. Hiện tại dùng bốn từ cốt gầy như sài để hình dung anh cũng không

qua, nụ cười hồn nhiên như hoa đã sớm khô héo, đôi môi khô nứt giống như mặt đất khô hạn cực độ bị gồ lên. Triệu Nhiễm Nhiễm cẩn thận mặc quần

áo vào cho anh, thấm ướt tăm bông làm dịu bờ môi của anh.

Cô đột

nhiên rất muốn nói gì đó với Tưởng Thị Phi, muốn nói cho anh biết anh là người tốt, vốn đáng giá được điều tốt hơn, muốn nói bà xã của anh sớm

hay muộn cũng sẽ bỏ anh, còn không tỉnh lại thì thật sự sẽ mất đi. Nghĩ

lại, dù bây giờ anh ấy tỉnh lại, thì làm sao đối mặt với người vợ gần

như thay đổi thành người khác đây?

Dùng khăn lông ấm ướt lau khóe mắt, lỗ tai và các bộ phận nhỏ của anh, đặt toàn bộ lực chú ý ở phía

trên này. "Tưởng Thị Phi, mặc dù không nên nói cho anh biết, nhưng kích

thích anh cũng không có chỗ xấu, anh nghe được đúng không? Nghe được thì mau tỉnh lại đi, con gái anh cần có anh đó."

"Cậu đang lầm bầm lầu bầu gì?" Cửa phòng được mở ra, Trần Tuyền đứng ở cạnh cửa cười với cô.

"Cậu tới rồi à, không phải nói còn một lát sao?"

"Tôi đón xe tới." Trần Tuyền đi tới, đứng ở bên giường, ánh mắt bình tĩnh

nhìn chằm chằm mặt của Tưởng Thị Phi, ở trong đó hình như có thiên quân

vạn mã đang lao nhanh, còn có cả không thể tin. . . . . đau lòng cực độ

và thương tiếc.

Trần Tuyền thật ra thì không thích hợp làm y tá,

mặc dù kỹ thuật vượt qua thử thách, nhưng lại là người miệng cứng lòng

mềmi, thà phải trông nom thuốc lâu dài cũng không muốn tiêm cho trẻ em,

cô ấy nói nghe được tiếng khóc của trẻ em cô ấy liền không xuống tay

được. Triệu Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng bịt kín mắt của cô ấy, cô từ trước đến giờ vẫn hiểu rõ cô ấy, thấy người đáng thương không liên quan tới mình

cũng đau lòng theo, huống chi nói thế nào cũng có quen biết với Tưởng

Thị Phi. "Đừng nhìn, người cứng lòng như mềm nhìn còn khó chịu."

"Không đâu." Trần Tuyền lấy tay của cô ra, nước mắt lại rớt xuống từng giọt, "Anh ấy sẽ tỉnh."

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu một cái, cảm thấy hôm nay cảm xúc của Trần Tuyền vô cùng kích động, "Từ xa xôi lại sang đây thăm mình, có phải gặp chuyện

không vui không?"

"Chỉ có cậu hiểu mình." Trần Tuyền đột nhiên thu lại cảm xúc, "Ba mẹ và anh mình muốn cho mình đi xem mắt."

"Ừ, đây cũng không phải là chuyện xấu, điều kiện của đối phương như thế nào?"

"Tạm được."

"Vậy thì thử ở chung xem sao, mình và Giang Tiềm nghiêm chỉnh nói cũng coi như xem mắt mà quen nhau."

Trần Tuyền không có nói gì tiếp, nhìn Tưởng Thị Phi một cái thật sâu, khẽ gật đầu.

Buổi trưa vốn muốn mời cô đi ra ngoài ăn, nhưng Trần Tuyền nói gì cũng không đồng ý, không cò