
au đó lặng lẽ từ trong bao lấy mắt kiếng ra đeo lên, tận lực khiến việc làm của mình không bị chú ý.
Khuông Vĩ không để ý sự mờ ám của cô, mà liên tưởng đến cụm từ năm tháng yên
tĩnh tốt đẹp, đã từng cảm thấy cô giống người vợ đã mất của mình, hiện
tại vẫn có thể tìm thấy nét giống từ trên mặt cô, là vẻ thiện lương và
kiên cường, những phẩm cách trân quý của một người phụ nữ, anh cảm thấy
may mắn vì chủ nhân của đôi mắt này có hai phẩm cách giống vợ của nah,
không làm sự kính trọng trong lòng anh thay đổi. Nhưng người thì không
giống, cõi đời này không có ai có thể thay thế ai, cho nên nếu như lúc
trước Khuông Vĩ đối đãi Triệu Nhiễm Nhiễm như em dâu, thì bây giờ anh
tình nguyện xem Giang Tiềm như em rể.
"Có lạnh hay không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, "Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?"
"Tôi muốn để cho em thấy bọn họ."
Triệu Nhiễm Nhiễm khó hiểu nhìn xuống, nơi đó là một đấu trường có hoàn cảnh
đặc biệt, các chiến sĩ có thân hình mạnh mẽ và gương mặt đen nhánh giống Giang Tiềm đang huấn luyện, bị ném té ở trong bùn lầy, bò dậy xong lại
nhe ra hai hàm răng trắng, gian khổ mà thích thú. Cảnh tượng như vậy
không phải ai cũng có thể thấy, cảm xúc đơn thuầnvui sướng nhiệt huyết
sôi trào dễ dàng có thể lây vào lòng mọi người.
"Đây là sự nghiệp của chúng tôi." Khuông Vĩ nhẹ nhàng nói, "Chúng tôi nhiệt tình yêu
thương nó, phát triển nó, còn dùng nó làm tin ngưỡng." Anh đứng lên bước về trước mấy bước, "Nhiễm Nhiễm em tới đây, em xem nơi đó đi."
Triệu Nhiễm Nhiễm tiến lên, nhìn sang theo ngón tay của anh, hình như là một
bãi đậu máy bay, khi cô nhìn qua, đúng lúc có một trực thăng quân dụng
hạ xuống, trong chốc lát từ bên trong có mấy người lục tục xuống. Đây là giữa trưa cuối mùa xuân đầu mùa hẹ, trong khoảnh khắc nhìn chăm chú đó, giống như không gian của cô đều tan hết, một cái chớp mắt chính là trời chuyển sao dời.
Cô nhìn thấy Giang Tiềm cúi đầu sải bước đi về
phía trước, thậm chí có chút mờ mịt, trên người lõa lồ, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy vết máu bị thương, đồng phục tác chiến khoác lên trên vai,
lười biếng giơ súng trường trong tay lên.
Cô che miệng, theo bản
năng giơ tay lên, mà Giang Tiềm hình như luôn có cảm ứng tâm linh với
cô, đột nhiên liền dừng bước lại nhìn sang. Dĩ nhiên cô biết, anh không
nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm thấy thất vọng nhìn anh sải bước rời đi lần
nữa.
"Em biết cậu ấy vừa làm gì trở về không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm hơi không dám tin nhìn anh, hình như biết rõ đáp án, lại phải từ trong miệng người khác nghe thấy chứng thật.
"Em đoán được đúng không?" Khuông Vĩ nhìn cô, "Cậu ấy mới vừa giết người
trở lại, hơn nữa rất có thể trong quá trình này cậu ấy cũng bị người
khác giết chết."
Triệu Nhiễm Nhiễm mím thật chặc đôi môi trừng
mắt, tức giận lên án giả thiết đại nghịch bất đạo của anh. Khuông Vĩ
cũng không để ý ánh mắt ác ý của cô, nói tiếp, "Người như chúng tôi, chỉ cần hoảng hốt một giây cũng có thể làm mình mất mạng."
Trong đầu Triệu Nhiễm Nhiễm trống rỗng, nước mắt rơi xuống từng viên như có sinh
mạng riêng, nếu như Giang Tiềm bởi vì cô mà không cách nào tập trung
tinh lực khi làm nhiệm vụ. . . . .
Những tế bào xấu hổ trong cơ
thể lập tức thức tỉnh, cùng nhau chạy thục mạng kích thích đầu óc và tấm màng ngoài trái tim cô, vô tình chỉ trích cô, chỉ biết tự tư tự lợi, cô khiến người yêu cô lo lắng cho cô, thậm chí có thể ảnh hưởng đến lực
phán đoán và năng lực tự vệ của anh, nếu như mất đi anh thì cô phải làm
sao?
"Nhưng Nhiễm Nhiễm, sau khi chúng tôi làm nhiệm vụ về đều
cần một kỳ điều chỉnh, chỉ có người có sức chịu mạnh mẽ mới có thể mau
sớm thích ứng. Nhiễm Nhiễm em tin hay không, Giang Tiềm tắm, thay quần
áo khác, không cần tới 30 phút đã ra tiếp tục huấn luyện với các chiến
sĩ. Đây là binh lính tôi tự hào nhất, tôi cảm thấy kiêu ngạo vì cậu ấy,
Nhiễm Nhiễm em thì sao? Có cảm thấy tự hào vì người đàn ông như cậu ấy?"
Triệu Nhiễm Nhiễm cơ hồ lệ rơi thành sông, cô đã từng cố chấp với tình yêu và ân oán nhỏ nhoi của mình, nhưng những tình cảm nhân gian này đối diện
thần chết thì chỉ nhỏ nhoi như con kiến hôi, còn thần chết thì keo kiệt, một người chỉ có một cái mạng, bỏ quên xem thường liền biến mất rồi,
những người yêu nhau như chúng ta làm sao đối mặt với sự hối hận sót
lại?
"Nhiễm Nhiễm em biết vì sao tôi dẫn em tới không, bởi vì
chưa tới một tuần nữa, cậu ấy sẽ đại biểu quốc gia chúng ta đi tham gia
cuộc tranh tài của lính trinh sát quốc tế, tôi không muốn làm cho chiến
hữu của mình bởi vì bất kỳ tâm sự gì mà tăng thêm xác xuất thương vong."
"Tôi biết rồi, cầu xin anh đừng nói." Triệu Nhiễm Nhiễm che mắt, nước mắt từ giữa kẽ tay chảy xuống. "Tôi sai rồi, sao tôi lại ích kỷ, lại chưa từng lo lắng gì cho anh ấy, dù biết anh ấy vì tốt cho tôi mới bảo tôi về nhà mẹ đẻ, lại vẫn không có ý định chủ động tìm anh ấy, chỉ lo ôm lấy sự tự ái vô dụng của mình, tại sao tôi vô dụng như vậy."
Khuông Vĩ
thấy may mắn vì đây là một cô gái thiện lương đơn giản và còn đang yêu,
có những người luôn sống trong nhớ nhung, nhưng khi người yêu đứng