
trong ngực của anh, cầm chặt ngón tay của anh, sợ đến đầu đầy mồ hôi lạnh, "Vậy, bảo vệ được lá lách
không?"
"Dĩ nhiên bảo vệ được, chỉ là vết thương nhỏ." Giang Tiềm suy nghĩ một chút, cười nói, "Khương đội nói rồi, nếu anh không gánh
nổi, anh ấy lấy của anh ấy cho anh."
Triệu Nhiễm Nhiễm trầm mặc,
suy nghĩ một chút lại hỏi, "Có phải trước khi anh làm nhiệm vụ đều viết
di thư không, anh viết cái gì?"
Giang Tiềm gãi gãi đầu. . . . . .
Sau khi Giang Tiềm tỉnh lại, đôi mắt Khuông Vĩ còn đỏ, vậy cũng chưa quên hù dọa sẽ xử phạt anh.
Chờ Giang Tiềm hơi có thể mở miệng liền giải thích, "Anh cũng đừng làm ra
vẻ đa tình, thấy liền phiền, thể chất em tốt hơn anh, thế nào cũng có
thể chống đỡ lâu hơn, còn có. . . . . Không phải anh đào được hai cái
trứng chim sao, là em trộm ăn đó."
Cánh mũi của Khuông Vĩ rung động, dở khóc dở cười, "Đó không phải đào cho cậu sao."
"Mẹ nó, vậy em không nói." Giang Tiềm giơ giơ ngón giữa, "Ai, yên tâm đi
không chết được, vợ còn chưa có lấy được đâu, chết uổng lắm."
Chiến hữu cùng đi làm nhiệm vụ trở về ở bên cạnh trêu chọc anh, "Nhóc con như cậu chỉ có tiền đồ thế thôi, trên di thư cũng viết mấy chuyện không
biết điều này."
Có người cũng công kích, "Con mẹ nó vậy cũng tốt hơn cậu, cậu còn nói muốn trông thấy Aoi Sora đấy."
Người gặp phải công kích ãi lại, "Ai không, tôi nói sao anh cứ ham bắt bẻ
tôi, tôi muốn thấy Aoi thì sao, anh còn nhìn người ta để tự giải phóng,
mấy vết chai trên tay thật là dày đó."
Hai người ở trong phòng
bệnh Giang Tiềm khoa tay múa chân, Khuông Vĩ cũng từng trải qua những
chuyện như họ, làm sao có thể không hiểu bọn họ.
Triệu Nhiễm
Nhiễm nghe thật không vui, cô là người trong lòng nghĩ cái gì liền nói
cái đó, lập tức liền nghiêm mặt xuống, "Không ngờ anh ai cũng xem mắt
được, ai có thể làm vợ anh liền làm chứ sao."
Lời này mặc dù nói
không có cấp bậc, nhưng Giang Tiềm lại bị cô ăn chết rồi, lập tức bị hù
dọa tê dại chân, "Không phải không phải, anh cũng không biết muốn tìm
dạng gì, không có khái niệm, nhìn thấy em liền cảm thấy vợ anh chính là
như vậy."
Anh trước kia thật không biết mình thích loại con gái
nào, bởi vì xem phim chéo thấy không có cảm giác, cho nên phán đoán tiêu chuẩn về một cô gái có đẹp hay không là từ trình độ chói mắt của ngực
và mông, mặt ngược lại không phải đặc biệt quan trọng, tính tình càng
thêm có thể bỏ qua không tính, cho nên anh không biết dạng tính tình nào thích hợp với bản thân.
Triệu Nhiễm Nhiễm rõ ràng điều kiện
không phù hợp, nhưng anh cảm thấy như vậy vừa đúng, đôi mắt như vầng
trăng cong và hai lúm đồng tiền đáng yêu, gương mặt có vẻ thông minh,
nhìn một cái liền nhận ra được tâm linh đơn thuần, bộ dáng như vậy, tính tình như vậy cũng vừa đúng.
Triệu Nhiễm Nhiễm há miệng, vừa đúng ngoài cửa có người gọi cô, phút cuối cùng cũng chưa kịp hô ra cái câu ‘ai là vợ anh’. Tính cảnh giác mà Giang Tiềm bồi dưỡng ra qua mỗi năm không phải để làm
bài trí, dù là một giây trước vẫn còn đang ngủ say, một giây kế tiếp có
người đến gần thì vỏ đại não lập tức tỉnh táo theo phản xạ có điều kiện.
Nên có người rón rén đẩy cửa ra thì Giang Tiềm liền tỉnh lại, anh nằm ở trên giường duy trì hình dạng cũ, không hề động đậy.
Triệu Nhiễm Nhiễm tự nhận là đang len lén quan sát dáng vẻ khi ngủ của anh,
lông mi của anh cũng không dài, nhưng lại rậm, mặt thật đen, nhưng rất
mịn, không hề có lỗ chân lông.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, lúc này
thành kiến đối với nghề nghiệp quân nhân từ trước đến giờ vô hình nhạt
đi. Cô đột nhiên hơi hiểu ra, sự đầu nhập của anh đối với nghề này, nói
rõ hơn là sự đầu nhập, thanh xuân, nhiệt huyết và tình cảm sâu đậm cao
thượng của mỗi quân nhân đối với nghề này, còn có tình nghĩa sâu đậm vào sinh ra tử của anh đối với chiến hữu, có lẽ cô thật sự không cảm nhận
được điều đó trong nghề của mình. Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy xấu hổ vì
sự nông cạn của mình.
Bởi vì thân phận quân nhân củaTriệu lão gia năm xưa, khiến Triệu phu nhân phải thừa nhận trọng trách nặng hơn người vợ bình thường gấp mấy lần, gần như là một mình gánh tất cả thân phận
trách nhiệm của cả cha lẫn mẹ, con gái con rể, con trai con dâu, Triệu
Nhiễm Nhiễm bởi vì việc này nên bài xích quân nhân.
Nhưng, ngày
hôm qua Giang Tiềm khiến cô hiểu, nước và nhà cái nào nặng hơn. Là cô
ích kỷ, khi thật sự hiểu tính cao thượng của nghề nghiệp quân nhân này,
thì làm một người vợ đồng chí cũng không có gì không tốt.
Triệu
Nhiễm Nhiễm nhìn dung nhan khi ngủ của Giang Tiềm cười khẽ, thật là càng nhìn càng thấy đẹp mắt, nhưng lại cảm thấy tiến triển quá nhanh, tới
hôm nay mới một tuần lễ, có phải mình quá không dè dặt không, nhưng,
hình như thật thích anh.
Nụ hôn của cô rơi vào khóe miệng của anh, sau đó bị một đôi cánh tay có lực ôm lấy, đè ở phía dưới.
"Anh giả bộ ngủ?"
"Ừ." Giang Tiềm nhắm mắt lại cười, mở cờ trong bụng vì sự chủ động của cô,
không nhịn được chế nhạo cô, "Em hôn trộm anh, nhưng nhẹ quá, anh muốn
sâu hơn."
Chưa cho cô thời gian ngượng ngùng, nụ hôn của Giang
Tiềm đã che kín lại miệng của cô