XtGem Forum catalog
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322641

Bình chọn: 8.00/10/264 lượt.

không đánh không mắng người, nhưng cũng làm cho người ta sợ ông từ trong nội tâm, không dám phản bác ông.

Suy tính hồi lâu, cuối

cùng vẫn quyết định đi xem mắt, trước không đề cập tới chuyện có ơn phải trả, nếu quả thật may mắn đụng phải cực phẩm, hơn nữa cha mẹ đều thích, thật sự vừa ý nhau, thì quả là chuyện may mắn.

Triệu Trí Lược

không biết chỉ ngắn ngủn mấy phút cô gái này đã nghĩ thông suốt, còn

đang hướng dẫn từng bước, "Chị có thể nghĩ về phía tốt, giống như ngăm

đen, thể lực, cơ bắp này kia, làm lính đều có đủ tư cách."

"Chị không thích mấy cái đó."

"Chị chưa thử sao biết không được, ngoài ba mươi tuổi cũng biết đây là quyền lợi, một tương lai đầy nha, nghe lời, ngoan ~~~~"

Khóe miệng Triệu Nhiễm Nhiễm giật giật hai cái, vừa định khen vị Lôi Phong*

sống này, điện thoại đòi mạng liên hoàn của Triệu phu nhân đã thúc giục

tới, "Triệu Nhiễm Nhiễm hai giờ rưỡi chiều, đối phương tên Giang Tiềm,

dì nhỏ con nói làn da của cậu ta đặc biệt đen. . . . ."

*Lôi

Phong là tên của một người cả đời tận tình với đảng, cả đời nguyện đi

theo đảng. Nhiễm Nhiễm có ý nói Trí Lược rất hết lòng vì mình. Hai giờ chiều, Giang Tiềm chờ ở trong quán cà phê đã hẹn, trong vòng nửa giờ, anh đã gọi hai ly cà phê, soi cái gương nhỏ ba lần, đi phòng vệ

sinh bốn lần sửa sang lại quần áo, vậy mà vẫn chưa thấy cô gái xem mắt

đến.

Người ta cũng không có trễ, chỉ là anh khẩn trương, tới trước thời gian thôi.

Doanh trưởng nghe nói anh muốn đi xem mắt, lại còn là chái gái của phu nhân

đoàn trưởng pháo đoàn hiện nay, quả nhiên rất coi trọng, suy tính đến

cùng còn hỗ trợ một chút, cố ý cho anh nghỉ sớm. Cho nên hôm qua trời

vừa sáng anh đã được nghỉ phép, hiện đang ở trong nhà chiến hữu.

Gọi thêm một ly cà phê và hai cái bánh ngọt vị trà, sau khi ăn xong, đôi

mắt như ra đa của Giang Tiềm càn quét tới một cô gái trắng sạch đang đi

vào từ cửa. Cô gái kia đầu tiên là vuốt vuốt mặt, dùng sức nặn ra một nụ cười, nhìn một vòng bốn phía liền đi về phía mình.

Trái tim Giang Tiềm nhảy loạn ‘thình thịch’.

Cô gái này thật là trắng nha!

"Xin chào, là liên trưởng Giang phải không?"

"A đúng." Giang Tiềm vội vàng đứng lên, cười ‘ hì hì ’ hai tiếng, lộ ra

hai hàm răng trắng, cái tay suýt nữa thì đưa lên tóc, nhưng nghĩ đến lời Đặng Vĩnh Đào dặn dò thì lại để xuống, "Tôi tên Giang Tiềm, em là Triệu Nhãn Nhãn à."

Triệu Nhiễm Nhiễm cứng đờ, giải thích, "Là Nhiễm trong từ từ bay lên (nhiễm nhiễm thăng khởi)."

"Nói nhầm." Gương mặt đen hơi đỏ lên, thật kỳ lạ.

"Nhiễm Nhiễm mau ngồi đi, uống gì không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm ngồi xuống liền kêu ly nước chanh, đôi mắt nói gì cũng không nguyện ý nhìn Giang Tiềm.

Quá đen, thật là quá đen. Thật đúng là để tiểu tử Triệu Trí Lược nói trúng, ngăm đen hoàn toàn ngăm đen.

Một đen một trắng ngồi trong tiệm cà phê đặc biệt dễ thấy, nhìn một lần là

có thể nhìn ra đang xem mắt. Vị đen như nghiên mực kia đưa mắt nhìn vị

màu trắng đối diện, còn thỉnh thoảng cúi đầu ‘ hì hì ’ hai tiếng.

Vị màu trắng cũng đang không để lại dấu vết quan sát vị màu đen.

Triệu Nhiễm Nhiễm quan sát Giang Tiềm.

Mắt không lớn, mắt phượng; sống mũi rất cao, gan góc; miệng. . . . . .

Cô đã không muốn nhìn tiếp nữa, miệng cũng rất đẹp mắt, ngũ quan của người này nếu nhìn riêng từng cái thì không tệ, nhưng tổ hợp vào nhau, thì

lại thành ra một gương mặt bình thường, nhạt nhẽo giống như nước lọc.

Huống chi, da quá đen.

Triệu Nhiễm Nhiễm mặt trái xoan, bộ dáng cũng đứng dắn, từ nhỏ cô đã luyện ballet, phong cách tuyệt đối không tồi.

Vóc người thon thả da cũng trắng, con gái chỉ cần có hai điểm này, dù là

ngũ quan bình thường chút, nhưng cũng được cho là một giai nhân thanh

tú, hơn nữa khóe miệng Triệu Nhiễm Nhiễm còn có cái lúm đồng tiền nhỏ,

nhìn cực kỳ đáng yêu. Cho nên Giang Tiềm chỉ nhìn qua một cái liền thấy

được hết, lập tức ở trong lòng xem người ta thành vợ tương lai của anh

rồi.

Cưới vợ, chuyện tốt nha!

Năm ngoái còn cùng đại đội

đặc chủng trốn trong hốc núi đào hang chuột, móc trứng chim, không biết

có thể sống mấy ngày, cả con mái con muỗi cũng không thấy được, nhưng

mới chỉ một năm, đã sắp lấy được người vợ vừa trắng vừa mềm rồi, trong

lòng Giang Tiềm ngọt ngào, giống như ẩn dấu con mèo nhỏ, móng vuốt nhỏ

cào cào khiến trái tim run rẩy.

Hai người đều không nói chuyện,

không khí lúng túng cực kỳ, Triệu Nhiễm Nhiễm ra sức suy nghĩ tìm đề

tài, "Năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

"27 rồi." Giang Tiềm cười hì hì.

"Lớn hơn tôi ba tuổi. Làm lính mấy năm?"

"Gần mười năm. Vừa tốt nghiệp trung học phổ thông liền nhập ngũ." Hì hì.

"Làm lính lâu thế rồi sao, vậy ánh làm sao vào bộ đội đặc chủng?"

"Tôi biết đánh nhau, nên được người bên kia chọn đi, ở đó tổng cộng bảy năm, năm ngoái mới về lại."

"Thì ra là được đề bạt."

Giang Tiềm gật đầu một cái, "Thi hành mấy nhiệm vụ xong trở về thì nghe nói tôi có tư cách được đề bạt."

"A, tôi nhớ anh còn cứu ba tôi một mạng đấy."

Vẻ mặt Giang Tiềm mờ mịt một lúc lâu, "Thật sao? Tôi không nhớ rõ." Vừa hì hì vừa vò đầu, ngượng ngùng rồi.

Thi ân không cầu báo, đâ