pacman, rainbows, and roller s
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323531

Bình chọn: 10.00/10/353 lượt.

tâm, mặc kệ lúc

nào anh cũng sẽ không có chuyện gì, anh không nỡ xa em đâu."

Hết mười phút, còi báo tắt đèn vang lên.

To rõ, hết sức to rõ, Triệu Nhiễm Nhiễm nghe cũng thấy điếc tai, "Mau trở về ngủ đi."

Giang Tiềm lại dính một lúc lâu, mới lưu luyến để điện thoại xuống, quay đầu, mấy bóng người 'vèo vèo' biến mất ở cuối hành lang, người sau nhanh hơn người trước.

Giang Tiềm tiến lên mấy bước, bắt được cái đuôi cuối cùng, lật qua xem, cười khổ, là Tiểu Dư nhân viên truyền tin của mình.

"Cậu đi theo xem náo nhiệt gì hả, tìm đạp có phải không?"

"Liên trưởng em không tìm đạp, em tò mò thôi."

Nhân viên truyền tin mới mười sáu mười bảy tuổi, là người Thiểm Tây, không

hề biết tiếng phổ thông, "Liên trưởng, anh theo đuổi chị dâu chưa tới

mười ngày mà."

Giang Tiềm suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc trả lời, "Vượt mọi chông gai, thẳng tiến không lùi."

Nhân viên truyền tin ồ một tiếng gật đầu một cái, xoay người liền chạy về

phía cuối hành lang, bên kia một nhóm người đang chờ cậu, rủ rỉ rù rì

hỏi, "Thế nào, có đuổi theo không? Có đuổi theo không?"

Tiểu Dư lộ ra vẻ mặt vô cùng tự nhiên, tình ái dào dạt mà nói, "Vô liêm sỉ, nài ép lôi kéo." Hơn nửa tháng sau, Giang Tiềm từ trên chiến trường chống lũ giải nguy

trở lại, gương mặt đã bị phơi đen thui, nhưng vừa vào liền gọi điện

thoại.

Ối chà, vừa trở về thôi, mà đã nhớ vợ rồi.

Lũ định

kỳ vừa qua, những người nên trở về đều về rồi, cả doanh bộ liền náo

nhiệt lên, túc xá và phóng làm việc của liên trưởng tám trở thành tụ

điểm, mấu chốt là vì nơi này hấp dẫn người, gần đây bổ sung vào khá

nhiều chuyện mới của Giang Tiềm.

Giang Tiềm nói chuyện điện thoại xong liền mở rộng cửa sổ, cả người thoải mái. Hôm nay tâm trạng của anh đặc biệt tốt, mới vừa hẹn Triệu Nhiễm Nhiễm cuối tháng gặp mặt ở trong

điện thoại xong.

Đứng ở bên cửa sổ hít sâu một hơi, giả bộ văn vẻ, "Hì, sau cơn mưa không khí thật là mát mẻ!"

Không có ai đoái hoài đến anh, có người đọc sách, có người vọc máy vi tính,

có người chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt, cũng có người cố ý không cho

anh cơ hội lấy le.

Giang Tiềm vội vã đắc chí, quay đầu lại đưa

tầm mắt nhìn qua, "Cũng không hỏi xem? Sao tâm trạng của tôi tốt như

vậy? Không hiếu kỳ?"

Không ai lên tiếng, không ai giương mắt.

"Đặng chỉ. . . . . . Khụ khụ, anh cũng không hỏi?"

Mẹ nói lạ anh gọi Đặng chỉ (cái ghế).

Đặng Vĩnh Đào quay đầu sang.

Quá mất mặt rồi, thật là quá mất mặt rồi, sao lại cho anh quen biết cái tên ngốc này. Đặng Vĩnh Đào nắm quyền ho một tiếng, thấy Giang Tiềm nhìn

anh không thả, không đợi hỏi trước bật cười rồi, "Ừ, sao, vui mừng đến

vậy?"

Giang Tiềm mừng rỡ, kiên quyết thừa nước đục thả câu, "Không nói cho anh."

Một ổ người lập tức xù lông rồi, cùng nhau xông về phía Giang Tiềm.

Đừng xem lúc nãy không nói một tiếng, thật ra thì mọi người đều dựng lỗ tai lên, đều tò mò cả.

Giang Tiềm nhìn, ít không chống lại nhiều, chưa kịp chạy đã bị đặt ở phía

dưới cùng, từng người chồng lên nhau như nửa cái núi, Giang Tiềm liền

vươn một cánh tay ra, miệng lớn tiếng mắng chửi người.

Trương Vũ

mới vừa đọc sách chắp tay sau lưng đi tới, vòng quanh ‘ núi nhỏ ’ một

vòng, phàm là cái mông nào có thể nhìn thấy thì đều đá một cái.

Cái này gọi là đè chết không có người đền mạng —— chồng chất người.

Ai nghỉ phép trở về đều phải than thế này, nhưng khi Giang Tiềm trở về thì mọi người đều không có ở đây, anh có đối tượng quen biết còn đắc ý, có

thể không bị xử lý sao.

Nhưng mà hôm nay ai cũng không có tâm

trạng chơi, chủ yếu là ai cũng tò mò về người yêu của Giang Tiềm, muốn

biết nội tình. Yêu đương với người lính, thì đừng vọng tưởng có sự riêng tư, cho nên vợ đồng chí không dễ làm chứ sao.

Cũng không biết ai kêu một câu, "Ông chửi con mẹ nó chứ, ai đặt mông lên mặt ông hả?"

"Dám láo lếu, lão tử tiêu diệt cậu."

Đặng Vĩnh Đào và Trương Vũ đối diện nhìn một cái, song song nuốt xuống ngụm

nước sắp phun ra, lau khóe miệng một cái, kéo mọi người ra.

Sau khi kéo hết mọi người ra liền thấy kỳ quái vì Giang Tiềm biến mất rồi.

Lúc này, một bóng người lao ra túc xá chạy về phía phòng ăn, phía sau có một nhóm người chạy theo rầm rầm.

Giang Tiềm vọt vào phòng ăn, ngoài ý muốn nhìn thấy doanh trưởng của mình

đang gặm bánh bao, nhất thời nhếch môi lộ ra hai hàm răng trắng, "Doanh

trưởng, lại bị chị dâu đuổi ra ngoài rồi hả ?"

Người phía sau cậu xem tôi... tôi xem cậu, rồi nhìn tường bốn phía, muốn vui mừng nhưng

không dám vui mừng, cũng chỉ có Giang Tiềm dám không biết lớn nhỏ nói

chuyện với doanh trưởng như vậy.

Doanh trưởng số ba đỏ mặt lên,

ném bánh bao qua, "Sao chạy lại đây hết, ầm ầm ĩ ĩ chạy cái gì, ai cũng

là người dẫn dắt binh lính, còn ra dáng lãnh đạo không?"

Trương

Vũ, Tưởng Thị Phi, và mấy liên trưởng chỉ đạo viên khác đi theo Giang

Tiềm, cười làm lành, "Doanh trưởng số ba, Giang Tiềm không phải có người yêu sao, bình thường không có ai dám hỏi anh ta, lúc này thế nào cũng

phải bày tỏ một chút, mời chúng em ăn bữa ngon, phát mấy hộp thuốc lá

chứ."

Doanh trưởng số ba nghe vậy gật đầu, "Liên trưở