Snack's 1967
Vợ Ngốc

Vợ Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324091

Bình chọn: 10.00/10/409 lượt.

--------------------------------

Lúc Diệp Hạo đến nơi thì Chu Lệ Băng đã uống nữa chai rượu , cô đã hơi ngà , nhưng đó là loại rượu rất nhẹ, không thể làm người ta mù mờ được. Anh bước đến quầy bar ngồi bên cạnh cô, đưa tay với lấy ly rượu trên tay cô " Để tôi đưa em về nhà "

Chu Lệ Băng lúc này mới ngẩng đầu lên quay qua nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng " Anh đã đến, em cứ nghĩ là anh sẽ không đến ... " . " lại cúi đầu nói tiếp " anh sẽ không bao giờ đến nữa... "

Diệp Hạo nhìn cô một lúc, lát sau ngẩng đầu nhìn phục vụ ngoắc tay tính tiền, rồi quay qua đỡ lấy tay cô nói " Em đã say rồi, tôi đưa em về ... "

Cô gạt tay anh " Không được, mẹ em thấy sẽ trách em... ,anh không biết sao , mẹ em vẫn không hề biết anh là Nhị thiếu gia nhà họ Diệp đấy ... " cô dừng lại , tay xoa xoa trán, ngẩng lên nhìn anh thì thào " tại sao, tại sao anh lại là anh trai của anh ấy cơ chứ, tại sao anh không nói cho em biết anh chính là anh trai của Diệp Bảo ... tại sao "

Cô hỏi một tràng dài tại sao , giọng nói càng lúc càng nức nở hơn nữa, Diệp Hạo chỉ im lặng nghe cô nói mà không giải thích gì, có gì để giải thích. Tại sao ư, tại vì anh nói với cô cái gì, nói với cô anh là đứa con hoang của Diệp Thiên Minh ư, nói với cô thì để làm gì, anh cúi đầu trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu nói với cô " Em giờ sắp là vợ của Diệp Bảo rồi, đừng suy nghĩ chuyện cũ nữa, đứng lên đi, tôi đưa em về, gần khuya rồi "

Nói xong không đợi cô trả lời , nắm cánh tay cô đứng lên, với lấy túi xách của cô định đi, chợt nghe cô " A " một tiếng liền quay lại nhìn, mới nhận ra mình quên mất vết thương ở chân cô. giờ đã nằm trong ông quần tây đen. Anh đứng lại, đợi cô đứng vững mới nói " Bước từ từ thôi " , rồi đưa cô ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa quán bar đã thấy một người phụ nữ trung niên bước nhanh tới đỡ lấy Chu Lệ Băng, mẹ của Chu Lệ Băng, vợ hai của Chu lão gia , bà nhanh chóng giành Chu Lệ Băng từ tay Diệp Hạo, quay lại trừng mắt với anh , nói giận dữ " Cậu Diệp, xin cậu đừng làm phiền con gái tôi nữa, nó là con gái sắp lấy chồng, cậu đừng làm hỏng thanh danh của nó ", nói xong ôm lấy Chu Lệ Băng đã gục gặc goi "Mẹ, mẹ ... " đi ra một chiếc xe hơi sang trọng chờ sẵn.

Diệp Hạo đứng đó lãnh đạm rũ mắt xuống, lát sau anh khẽ nhắm mắt một chút rồi mới mở mắt ra rời khỏi quán bar về nhà.

----------------------------------------

Nhạc Ân đứng lẳng lặng trước căn phòng trống của Diệp Hạo đã lâu lắm rồi, lúc đóng cửa phòng đó lại để quay về phòng mình thì kim đồng hồ đã điểm 10h hơn. Nhạc Ân lên giường, nhìn một bàn đầy gấu chỉ có mấy con mặc váy liền đưa tay vuốt ve, đầu nghiêng nghiêng , miệng chúm lại, trong đầu đang nói chuyện với mấy con gấu.

Ngày đó cô đã nói không thích anh nữa, nhìn anh sững người cô đã rất lo sợ. Nhạc Ân biết từ thích nhé, giống như Nhạc Ân thích con gấu trắng của mình, lúc không thấy nó nữa thì lòng lo lắng và sợ mất nó vô cùng, Nhạc Ân lại nghĩ, lúc không thấy Diệp Hạo, Nhạc Ân cũng như thế ,vậy đó chính là thích Diệp Hạo rồi, vậy mà hôm đó cô lại nói không thích nữa. Cô sợ Diệp Hạo vì thế lại ghét cô. Đầu óc Nhạc Ân quay cuồng suy nghĩ, đúng rồi, như trong phim nữa, Nhạc Ân thích ở bên cạnh Diệp Hạo, thích được ngồi cạnh anh, thích được anh sấy tóc rồi buộc tóc cho , thích, rất thích có anh ở nhà. Nhưng như vậy không phải bám anh hay sao, làm sao bây giờ, bám theo anh sẽ bị anh ghét, cô gái trong phim như thế mà, cô ta còn nói ghét người con trai kia như Nhạc Ân đã từng nói nữa, Nhạc Ân mếu máo, cô ấy rất bị ghét, bị chàng trai kia mắng thế mà.

Cái đầu non nớt suy nghĩ chuyện nọ xuyên chuyện kia. càng suy nghĩ càng suy sụp, lúc nãy đi qua phòng xem thử lại thấy được căn phòng trống, càng làm cho Nhạc Ân thêm buồn bã, cuối cùng mệt mỏi quá nằm xuống bên mép giường mà ngủ

Thời gian dần trôi qua, cánh cửa phòng hé mở, một bóng người cao lớn tiến vào, nhẹ nhàng nâng người Nhạc Ân nằm lại ngay ngắn, kéo lấy chăn đắp cẩn thận, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ trán cô rồi mới đi ra ngoài Đêm đã về khuya, trong một căn phòng rộng lớn vẫn còn sáng đèn, Từ Tố Tố cầm điện thoại bấm một dãy số được ghi trên một tờ giấy, hôm nay cô mới hỏi thăm được . Bên kia bắt điện thoại, một giọng đàn ông ồm ồm vang lên, bên tai còn nghe nhiều tiếng nói, tiếng chữi tục , tiếng sát phạt bài bạc

" Alo, anh là anh Báo " Từ Tố Tố lạnh giọng hỏi, đối với những dân anh chị này không thể tỏ ra yếu thế

" Đúng, tôi là Báo, cô là ai ?" , tên Báo vừa ngậm điếu thuốc vừa nói, tay vẫn đang cầm mấy lá bài

" Tôi là ai không quan trọng, tôi có việc muốn nhờ các anh làm "

" Việc gì ?"

" Tìm cho tôi toàn bộ tin tức của một người, tôi muốn toàn bộ , không thiếu một tin nào cả, nhưng với điều kiện là ngày mai giao cho tôi, các anh có làm được không?"

Tên Báo trầm ngâm đưa bài cho đứa đàn em ngồi bên cạnh, quay người sang chỗ khác nói chuyện nghiêm túc " Tôi muốn biết đó là nhân vật như thế nào " , băng nhóm của hắn được coi là nơi cũng cấp thông tin nhanh nhất và chính xác nhất, nhưng trong một ngày để có thông tin thì phải xem lại.

Từ Tố Tố cười