Duck hunt
Vợ Ngốc

Vợ Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324305

Bình chọn: 7.5.00/10/430 lượt.

ch của anh, tiếng " Vâng" đó có giá trị to lớn vô cùng

Diệp lão ở lại thêm một lúc nói chuyện phiếm với Diệp Hạo, cũng chỉ là kể chuyện ngày xưa của ông với ông Nhạc, vốn ông cũng định đợi Nhạc Ân tỉnh lại, ông muốn nghe cô nói, lại muốn thấy cô tươi cười vui vẻ như lời thím Trương, nhưng không đợi nổi, đành đứng lên dặn dò Diệp Hạo nhớ mang cô về nhà chính cho ông gặp mặt rồi mới ra về.

Thím Trương tiễn Diệp lão mà trong lòng cứ trách cứ ông, cũng chẳng có gì, bà nhìn Diệp Hạo đã nhịn đói hơn một ngày, còn phải chăm sóc Nhạc Ân từ tối đến sáng , nay lại bị ông giữ lại nói chuyện lâu như vậy, aiz, cậu Diệp Hạo chắc đói chết đi rồi, bà đóng cửa lại nhanh chóng đi dọn cơm cho Diệp Hạo ăn.

Diệp Hạo đúng là đói thật, nhưng khi thím Trương dọn cơm ra mới biết là mình đã nhịn đói lâu như vậy, từ khi lên máy bay bên Anh cho đến bây giờ là đã hơn một ngày , anh chỉ mới bỏ bụng được muỗng cháo, vậy là ăn rất tích cực, ăn xong tắm rửa qua loa lại qua phòng Nhạc Ân.

------------------------------

Diệp Hạo lại như lúc tối qua, vén chăn chui vào, lại ôm Nhạc Ân vào lòng, tay sờ nhẹ mí mắt của cô thầm nghĩ, ngủ gì mà ngủ lắm thế, rồi đưa tay lên áp vào trán, hơi ấm, chắc cũng không bị sốt, cuối cùng kéo kéo chăn chu đáo cho cả hai mới ngủ.

Mơ hồ, Diệp Hạo thấy người trong lòng cựa quậy, anh mở mắt ra nhìn thì thấy Nhạc Ân vẫn nhắm mắt, nhưng bàn tay lại đang níu chặt áo anh, đầu nhỏ cũng dụi dụi ,Diệp Hạo buông lỏng hai cánh tay đang ôm, ngôi dậy nhìn cô.

Lúc mới đem về nhà, Nhạc Ân có tỉnh lại nhưng thật ra không nhận ra người trước mắt là Diệp Hạo, chỉ là anh ôm cô khiến cô yên tâm ngủ mà thôi, nhưng bây giờ cô mới thực sự thanh tỉnh. Nhạc Ân cảm nhận được người ôm mình, vòng tay rất ấm áp, nhưng đôi mắt nặng trĩu không chịu mở ra cho cô nhìn, nên hai bàn tay mới níu lấy áo anh mà kháng cự, Nhạc Ân biết người này chính là Andy, cô nhất định phải mở mắt.

Sau đó, bên tai vang lên tiếng nói trầm ấm

" Ân Ân, tỉnh rồi sao ?"

Nhạc Ân thực sự mở mắt ra, mở ra rồi thì chỉ nhìn duy nhất một điểm, Andy đang ở trước mặt mình, Nhạc Ân nghĩ. Lần này không cần phải đưa bàn tay xác nhận, Nhạc Ân òa lên một tiếng mà khóc , tiếng khóc không lớn, chỉ nhỏ nhỏ thều thào, Diệp Hạo thấy Nhạc Ân khóc chỉ lẳng lặng ôm cô ngồi dậy, cho cô ôm chặt cổ anh, gục mặt lên vai anh khóc, khóc ngồi sẽ tốt hơn là khóc nằm. Cũng chẳng thể trách lúc nào Nhạc Ân cũng chỉ biết khóc, một người chỉ biết chìm trong thế giới của riêng mình suốt 18 năm như cô, phương thức biểu hiện cảm xúc rất đơn thuần, cô cũng chẳng biết những thứ tình cảm trong lòng mình là gì nữa, vui vẻ thì nở nụ cười, buồn phiền quá thì sẽ đau lòng mà khóc, tất cả đều dựa vào bản năng mà tự có thôi.

" Còn mệt không ?" Đợi cô khóc hết, Diệp Hạo mới gỡ tay cô đang ôm chặt cổ mình, ôm lấy khuôn mặt nhỏ rồi nhìn vào mắt cô hỏi.

Nhạc Ân quên mất mấy hôm nay mình đã muốn làm gì khi gặp lại Diệp Hạo, niềm vui được gặp lại khiến cho cô ngẫn ngơ nhìn, ngẫn ngơ gật đầu. Diệp Hạo lại như lúc trước đó,lại đối xử rất tốt với cô , Nhạc Ân ngẫm nghĩ mà cảm thấy vui mừng, rồi vì mừng quá mà muốn khóc, nhưng cũng không bù lu bù loa nữa, chỉ đơn giản là chảy thêm một giọt nước mắt nữa.

Diệp Hạo thấy cô gật đầu, cảm thấy như trở lại những ngày bình yên bên cô, không có cảnh cô nằm đợi anh, không có cảnh cô đi lạc, anh mím môi tự nhủ phải bảo về cô cho tốt, tránh cho kẻ ngốc này lại thương tâm.

" Đi nổi không , anh bế em " Diệp Hạo nở nụ cười vỗ nhẹ khuôn mặt đã thấm ướt nước mắt của cô.

Nhạc Ân nhìn nhìn . Anh lại hỏi " Nói anh nghe xem, có cần anh bế hay không " , từ nay trở đi, việc đầu tiên phải làm là bắt cô nói thật nhiều, có như vậy có chuyện gì cô mới nói với anh và thím Trương biết.

Nhạc Ân há miệng, nghe lời anh mà nói :" Bế ... bế ..." giọng nhẹ cứ như muỗi kêu, nhưng đủ để Diệp Hạo phấn khích , lại hỏi tiếp

" Đói bụng không ? "

" Ân Ân, nói xem, đói bụng không ? " Anh tự dưng có thừa kiên nhẫn

" Đói .... "

" Ân Ân ăn gì , anh sẽ nói thím Trương làm "

" Ăn gì , hửm ...? ... Ân Ân, đừng nhìn nữa, phải nói ra "

" Cơm .... "

Anh bật cười, cô chỉ biết mỗi cơm mà thôi

" Ân Ân biết bánh kem không, anh mua cho em ăn " Anh dù hơi lạc hậu trong chuyện tình yêu nhưng ít nhất anh biết con gái thích ăn đồ ngọt

" Bánh .... " Nhạc Ân giờ đã tỉnh hơn lúc mới thức dậy rồi, tựa đầu vào anh mà nói

"Ừm, em có muốn ăn không ?"

" Ăn ..."

...

" Ân Ân, có nhớ anh không ", anh lặng lẽ hỏi, lúc sáng, cô bảo rằng cô nhớ anh

...

" Ân Ân ..." cô không chịu nói sao, anh cúi đầu nhìn cô thấy cô cũng đang ngước nhìn lại mình, đôi mắt đỏ hoe vốn đã khô giờ lại chứa đầy nước, Nhạc Ân hít mũi, mếu máo mà nói, nói thật dài

" Híc... đi mất ... híc ... không thấy nữa ... híc ... nhớ ... không ghét ... không .... híc .... không cho đi ... oa " cuối cùng chỉ còn tiếng khóc tủi hờn chất chứa, cô vốn chỉ chờ đợi giây phút này, giây phút gặp anh, nói với anh cô không ghét anh , nói với anh đừng đi nữa.

Diệp Hạo lặng người, anh cũng nghĩ như thím Trương, cô lúc nào cũng không quan tâm mọi thứ xung quanh