
n ông hay sao?
Hôn nhân chính là một con
đường đầy trách nhiệm, nếu ngay từ đầu đã không muốn đảm nhiệm, hoặc không gánh
vác nổi, thì không nên khắc tên hai người trên một tờ giấy hồng, cuối cùng bản
thân thoải mái, nhưng lại gây tổn thương người còn lại.
Mở máy tính, trên trang
cá nhân của Tất Cửu không có thông tin gì mới, chỉ có một câu nói từ đêm qua,
rằng hôm nay sẽ ra ngoài chơi, tiểu thuyết lại có một chương mới, anh thành thật
mua chương mới, chăm chú đọc, tử tế để lại bình luận, sau đó mới đóng trang web
tiểu thuyết lại.
Khi còn ở trong hội sinh
viên, anh đã từng nhân cơ hội xem qua hồ sơ của Tô Nhạc, cô theo họ mẹ, vì vậy,
dù có muốn điều tra xem người đàn ông không chịu trách nhiệm kia là ai cũng
không được, nếu mời thám tử tư tìm hiểu thì có vẻ không tôn trọng Tô Nhạc, anh
không muốn làm vậy.
Tiếng chuông điện thoại
vang lên, Ngụy Sở nghe máy: “Trần Húc, chuyện gì vậy?”
“Công ty đó muốn hợp tác
với chúng ta?” Ngụy Sở nhíu mày: “Mấy năm gần đây công ty này càng ngày càng
xuống dốc, sớm muộn gì cũng phá sản, không có hứng thú.”
Bên kia điện thoại, Trần
Húc cười khổ, buộc lòng phải nói: “Đại ca, anh bớt chút thời gian gặp mặt bọn
họ được không, bà chủ công ty này có chút qua lại với mẹ em, em cũng biết công
ty này chẳng có gì đáng hợp tác, anh chỉ cần sắp xếp chút thời gian nói chuyện
với bọn họ là em hoàn thành nhiệm vụ.”
Ngụy Sở cũng hiểu quan hệ
giữa người với người có rất nhiều thứ bất đắc dĩ, Trần Húc đã quen biết với anh
nhiều năm, anh cũng đành nói: “Vậy đi, cậu cứ sắp xếp thời gian đi.”
“Được, em sẽ không làm
ảnh hưởng đến hành trình tìm vợ của anh.” Trần Húc hoàn thành nhiệm vụ, tâm
trạng lập tức tốt hơn, lại nghĩ tới người bạn cũ của mẹ, Trần Húc liền không
nhịn được đưa tay day trán, không biết ngày đó làm thế nào mà mẹ già nhà mình
lại quen một người phụ nữ như thế.
Đầu tuần, Tô Nhạc vừa mới
bước vào công ty chưa lâu đã bị giám đốc dùng danh nghĩa hợp tác, đẩy cô đến
Kim Sở, cũng có nghĩa rằng mỗi ngày cô đến công ty quẹt thẻ xong lại trực tiếp
đến Kim Sở.
Tô Nhạc có cảm giác mình
như một sản phẩm thanh lý còn nguyên tem nguyên mác được gửi đến Kim Sở vậy, ôm
tài liệu, Tô Nhạc đi tới trước cửa tòa nhà Kim Sở, cô gái tiếp tân nhìn thấy cô
mỉm cười chào hỏi, thái độ không thể nhiệt tình hơn được nữa. Nhất thời, Tô
Nhạc nghĩ, mình thật ra không phải nhân viên của Bách Sinh mà là của Kim Sở mới
đúng.
Đi tới thang máy quen
thuộc, Tô Nhạc nhìn thấy nhân viên tiếp tân hai lần trước đón mình đã ở bên
trong cùng với hai người một nam một nữ trên năm mươi tuổi. Trên người người
phụ nữ đều là hàng hiệu, nhưng không biết vì sao làm người ta cảm thấy xa cách,
trên gương mặt có lẽ từng rất xinh đẹp có vài phần chua ngoa. Bên cạnh bà ta là
một người đàn ông hơi mập mạp, nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ ông ta nhất
định là một người đàn ông tuấn tú, nhìn nét mặt có vẻ cũng là người dễ gần.
Không hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt, nhưng cô không
nhớ ra đã từng gặp ông ta ở đâu. Cô đoán đây là khách của Kim Sở, nhìn cửa
thang máy còn chưa đóng lại, cô suy nghĩ không biết mình có nên chờ thang máy
sau hay không.
“Tô tiểu thư.” Cô gái
tiếp tân nhiệt tình chào hỏi Tô Nhạc: “Vừa rồi tổng giám đốc có dặn nếu Tô tiểu
thư tới thì trực tiếp đưa tới phòng tổng giám đốc, không ngờ Tô tiểu thư đã
tới.”
Tô Nhạc nói thầm trong
lòng, đây là chuyện của phòng kế hoạch, Ngụy Sở định tham gia vào làm gì? Nhưng
cô vẫn mỉm cười nói cảm ơn với nhân viên tiếp tân, khóe mắt liếc nhìn người đàn
ông bên cạnh vài lần.
Thang máy dừng lại, Tô
Nhạc còn chưa kịp bước ra ngoài, người phụ nữ bên cạnh đã nhanh chân bước ra
trước, Tô Nhạc bị bà ta đụng phải. Cô nhất thời nghĩ đến những lúc phải chen
chúc trên phương tiện công cộng, một số người có lực sát thương rất mạnh, nhưng
người này không phải khách của Kim Sở sao, vậy mà lại có loại hành vi không văn
hóa này, không phải có chút mất mặt sao?
Hay người này cho rằng
như vậy mới là có phong độ? Tô Nhạc nhìn thấy nhân viên tiếp tân bên cạnh mỉm
cười áy náy, cô nhún vai, không để ý phải ra ngoài chậm một bước, dù sao những
người như vậy trong xã hội này không ít, chỉ cần cô không như thế là được,
những loại hành vi này tốt nhất là không nhìn, sớm muộn gì người ta cũng sẽ
phải trả giá vì những hành động như vậy, đây mới là trả thù chân chính.
Trần Húc vừa nhìn thấy Tô
Nhạc lập tức cười nói: “Tô Nhạc, chị…”
“Tiểu Trần, thì ra cháu ở
đây, sếp của cháu đâu?”Một giọng nữ sắc nhọn ngắt lời Trần Húc, khiến cho nụ
cười trên mặt Trần Hức cứng ngắc lại.
“Dì Đỗ, tổng giám đốc còn
đang họp, mời hai người tạm thời tới phòng khách nghỉ ngơi.” Trần Húc biết tính
cách của người phụ nữ này, cười dẫn hai người tới phòng khách, Tô Nhạc suy nghĩ
một chút, cũng đành theo tới phòng khách, dù sao đến giờ cô vẫn không rõ Ngụy
Sở sẽ sắp xếp thế nào, nếu hiện giờ cô tự tiện tới phòng kế hoạch sẽ khiến cho
đối phương phản cảm.
Trần Húc cùng ba người
ngồi trong phòng khách, Tô Nhạc không biết đối phương