
hai người vẫn chia phòng phải không cô chủ ? - Trạng
thái ngân cao của giọng nói phảng phất sự cương quyết bảo thủ.
- Dạ ! Vâng ạ ! - Khả Vy khép nép không dám nói to, có phải câu nói của Cao phu
nhân «Sống giữ mình với tác nhân khách quan
» là thế
này đây, tác nhân khách quan ư ? Cô dần dần thoát khỏi vòng vây của anh.
- Ngốc thế không biết ! Nói láo có làm sao đâu ? Em thích bị kìm cặp gò bó ư ?
- Cô chủ đứng ngoài trời trở gió rất dễ bị cảm lạnh, vào đây tôi xoa bóp cho !
- Và bà tách cô ra khỏi anh.
Ngước lên trần, Khả Vy bâng quơ đếm số bóng đèn nhỏ trên cây chùm lung linh,
khi bà v-ú-n-u-ô-i từ bếp đi lên, cô nhắm nghiền mắt.
- Cô đã ngủ chưa ? Tôi có một vài điều muốn nói về cậu chủ ?
- Dạ !? - Khả Vy bật dậy, cô không thích việc đối xử của người này, trước mặt
Lạc Thiên, bà đặt cô trên một bậc thì sau lưng anh cô bị đẩy kịch.
- Sẽ là vô ích nếu cô có ý định quyến rũ cậu Lạc Thiên !
- Cháu… không hề…
- Cô có biết nói xen vào lời người khác là vô giáo dục không ?
Khả Vy giữ hai hàm răng không còn khoảng cách, cô cúi đầu ngầm phủ nhận sự vô
giáo dục trong định kiến của bà ta.
- Cậu chủ đã có ý chung nhân, kết thúc cuộc hôn nhân này cô phải tự rút lui,
đừng nghĩ tới cái mâm son mà hãy tìm những thứ tương dạng. Nhược Lam quý cô sẽ
thay thế cô hoàn toàn, và cả chuyện giấy chứng hôn, cô hiểu chứ ?
Vậy là đã quá rõ người đứng từ xa điều khiển, ngoại trừ Cao phu nhân thì không
ai thích hợp hơn. Khả Vy cúi thấp nữa, im tờ, phía ngực trái nhói đau, phản ứng
nhạy cảm của cô lúc này phải chăng nói lên rằng cô đã cầm sai tấm bản đồ trên
tay, để rồi lạc bước vào một khu rừng tuyệt đẹp mà quên mất lối về. Mọi thứ đều
trong lành quá, tự nhiên quá, an bình quá, dễ chịu quá đến nỗi mà cô đánh đổi
cả tư trang tự lúc nào, cuốn vào cơn lốc màu xanh mà bẵng đi mình là ai. Cơn
lốc ấy đang trêu đùa cô, hút cô quay vòng vòng theo tâm của nó rồi thả phăng
cho vất vưởng hoặc thực sự muốn mang cô tới chốn nó dừng chân. Biết được ư câu
trả lời ?, càng lại gần cô dường như tư tưởng hóa, kéo cơn lốc về riêng mình
thôi, liệu lốc có đồng ý không ? Hay có nhiều những sự lựa chọn giá trị để quên
bẵng kỉ niệm đẹp…
- Đáp lại lời người lớn nói là một phép lịch sự tối thiểu ! - Bà quản gia không
chịu độc thoại, đôi tay nhăn nheo nâng gọng kính vừa tầm.
- Cháu hiểu ạ ! Chúng cháu châm chọc nhau thôi chứ không thân thiết như các bác
nghĩ đâu ! Nếu các bác không hài lòng, cháu sẽ sửa đổi bản thân… ! - đã đến lúc
thức tỉnh để tìm lại tư trang rồi, giữa ảo ảnh và hiện thực, thật khó để quay
đầu.
- Được rồi, cô ngủ đi, mỗi ngày nên bắt đầu và kết thúc đơn giản, con người
sống sẽ nhãn nhã, tránh vướng bận.
Không thể chắc chắn đây là lời khuyên răn, nếu lỡ mắc đôi chân vào cạm bẫy rồi,
thì điều đó giống như sự cảnh báo khắt khe và có thể cùng với những biện pháp
can thiệp.
Cô ẩn mình trong chăn, mơ màng trong giấc chiêm bao…
Chương 11.2 : Mẹ vợ -
Con rể hay Mẹ chồng - nàng dâu ?
- Vợ ơi, em đã nấu bữa sáng chưa, có cần anh giúp… - Lạc Thiên vươn vai
đi xuống, đêm qua anh ngủ khá ngon giấc nên quên đi có người thứ ba trong nhà.
Khả Vy vừa nghe tiếng bước chân cầu thang, cô lập tức dừng việc bếp núc, nhường
lại cho vị quản gia và ngồi chầu chực gần bàn ăn.
- Không có gì đâu, để bác làm cho chúng ta cũng được ! - Cô tự ngượng với chính
bản thân với cách nói thiếu trung thực.
- Cậu chủ ngồi vào bàn đi ! Vài phút nữa là có đồ ăn !
- Em này, có cần phụ bà quản gia thì… - Lạc Thiên không nghĩ cô vợ chỉ xấu tính
với chồng thản nhiên ngồi chờ đồ ăn là xuất phát từ chủ quan, chắc bà quản gia
không muốn Khả Vy bị vất vả.
- Không ! Tôi mệt ! - Khả Vy đánh tiếng thở dài thành âm thanh lớn, cô lắc đầu
uể oải.
- Em mệt sao ? Đêm qua bà ấy cướp chăn của em à ? Nghỉ đi, anh lấy cốc sữa uống
nhé ! Để anh vào giúp bà ta vậy, không thì bà hành hạ mẹ của dê con tội lắm ! -
Lạc Thiên nói nhỏ kề hơi bên tai cô.
- Việc gì phải thế ! Anh cứ để bà ta làm, tôi là cô chủ, tôi không cần động tay
!
- Có gì đâu, tôi chuẩn bị xong bữa rồi đây ! - Bà quản gia khệ nệ bưng từng đĩa
thức ăn bày biện lên bàn.
Có những sáu chiếc ghế cho ba người, tuy nhiên bằng mọi cách thứ tự ngồi luôn
có bà xen giữa. Khả Vy chuyên tâm vào việc dùng bữa, cô không mảy may màng tới
ai đã gắp cho mình những gì, và những tiếng thao thao nói chuyện, bịp mắt, bịp
tai, bịp miệng, làm ngơ thật chẳng dễ chút nào.
- Tối nay vợ chồng chúng tôi ăn tối bên ngoài, có gì bà cứ ăn rồi đi ngủ trước
! - Có phần bất tiện, dù không nói nhưng Lạc Thiên thừa hiểu vợ đang bị quản thúc
lỏng, sẽ thoải mái nếu hai người dành thời gian cho khoảng tĩnh mịch riêng tư.
Anh đá nhẹ vào chân để Khả Vy ngẩng đầu lên rồi nháy mắt.
- Khỏi ! Tối nay tôi ngồi thiền, không có thời gian rảnh, anh tìm người khác đi
cùng là hợp lí nhất ! - cô vốn không quen giở chất giọng câng câng thiếu hòa
khí này.
Lạc Thiên nhận thấy rõ nhất sự thay đổi vô cớ của cô, theo cô anh tìm ai là
thích hợp, lẽ nào là Trần Hùng hay Tuấn Kiệt. Vợ ngốc, bày cách cho mà không
chịu phối