
a rồi, bé mới là dê con, không của cô, cũng chẳng phải của
Lạc Thiên. Nhưng bé hạnh phúc nhất khi được sống bằng dòng sữa mẹ thuần khiết.
Có tiếng xe ô tô đằng xa vọng lại. Âm thanh quen thuộc như buổi chiều đợi chờ
ai đó đi làm về...
- Lại nhờ bé con của tôi nhé, anh ta biết tôi ở đây, nói rằng đã tìm được tên
thích hợp cho bé ! Chắc là anh ta đến đấy ! Những người có mối nhân duyên chắc
chắn sẽ gặp được nhau !
Lạc Thiên xuống xe, anh chưa từng đến đây, gặp Yến Yến không phải tất cả lí do,
anh còn muốn biết tuổi thơ của một người đã bước vào cuộc đời mình. Mảnh ghép
là những ngói nhà bạc phếch, bức tường rêu phong, cỏ xanh chen chúc, miếng gỗ
đặt trên một gốc cây bập bênh, những trò chơi mộc mạc dung dị,...
- Anh đã tìm tên cho bé rồi chứ ? Sẽ là gì nào, cho anh một phút để nói thôi,
tôi có việc rồi !
- Yến Yến có việc gì à, có cần tôi giúp không ?
- Không - Yến Yến cười hiền, nụ cười của cô không hề gợn buồn.
- Tôi và Nhược Lam đã cùng nghĩ, chúng tôi đều tâm đắc - Câu nói của anh còn có
nghĩa là, cả anh và Nhược Lam đều chấp nhận - là Cao Thiên Trường !
- … Cao ? Họ của tôi chứ, thế thì là Lâm Thiên Trường ! Tôi rất thích !
- Cả gia đình tôi đều đồng ý với cái tên đó ! Mọi người chào đón bé con !
- Nhưng… - Yến Yến rơi lệ trong hạnh phúc. Ông Trương không mang họ Cao, tên
ông là Nguyễn Thiên Trương. Đứa trẻ này chắc chắn sẽ nhận được sự đùm bọc từ
những người anh chị.
Lạc Thiên lấy một hơi dài trước khi nói :
- Dù biết nói ra những hoài nghi, hay thừa nhận sự thật phũ phàng có thể làm
tổn thương hoặc sụp đổ những nền tảng làm nên mái ấm, nhưng khi thổ lộ ra mới
chính là một thành viên trong gia đình thực sự, đặt hy vọng, niềm tin, tình yêu
vào trái tim của người thân. Không giấu giếm nhau, vì điều đó, vì Yến Yến rất dũng
cảm ! - còn anh là kẻ nhút nhát chưa quá muộn màng.
- Hết một phút rồi, đến giờ em bé của tôi nghe nhạc thính phòng. Bé con chuẩn
bị cho anh một món quà sau cây si kia đấy ! - Yến Yến kiễng chân lên nói nhỏ
với Lạc Thiên. Sau đó cô lùi về ngôi nhà với những đứa trẻ cơ nhỡ rất cần tình
yêu thương.
Xuyên qua từng tầng lá là ánh ban mai, ngược về đất mẹ hiền hòa là nền cỏ mượt
mà. Lạc Thiên chậm rãi từng bước quanh cây si già, cô gái vóc dáng mỏng manh,
bờ vai run khẽ, làn tóc rối trước gió. Tồn tại một tíc tắc con tim anh ngừng
đập để rồi tác động áp suất cực mạnh tới thành động mạch chuân chuyển muôn vàn
hiện thực, không là mơ, đồng tử tiếp nhận hình ảnh cô, khứu giác ngào ngạt mùi
hương nồng ấm, và môi mấp máy lên lời :
- Khả Vy !
Anh dừng lại khi cách cô ba bước chân.
- Em… vẫn khỏe chứ ?
Anh nhận được cái lắc đầu, mái tóc giờ đã dài hơn, cô vẫn áp lưng về phía anh.
- Em đang khóc đấy à ?
Anh vươn tay đặt lửng lơ, muốn chạm tới đôi bờ vai kia.
- Anh lau nước mắt cho em được không ?
Lạc Thiên gần thêm chút nữa. Khả Vy vẫn lặng im, cô không biết phải đối mặt với
anh như thế nào đây. Nỗi nhớ nhung khiến hai hàng mi nặng trĩu, giọt thanh
khiết, hàng nối hàng rơi xuống.
- Tha thứ cho anh em nhé ! - Lạc Thiên không thể chịu được nữa, anh ôm trầm lấy
cô, vẫn là cái siết từ sau lưng, ấp áp và an toàn.
- Anh có làm sai chuyện gì đâu ?! - Cô đưa cả hai tay gạt nước mắt, nó rơi vào
làn da anh.
- Thế thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả ! Mình về nhà thôi ! - Lạc Thiên cố tỏ
ra như chưa hề đớn đau. Những ngày qua khi bức màn sự thật kéo xuống, anh đã
không ngừng tìm kếm cô... trong tiềm thức..., vì anh đâu đủ can đảm như lúc rủa
bới danh phẩm người khác. Nói cách khác, anh không được phép tới gặp cô.
- Những gì đã qua rồi không trở lại được đâu ! - mỗi ngón tay đặt vào cánh tay
anh gỡ ra, nhẹ nhàng mà dứt khoát. Cô có quyền từ chối.
- Ai nói là đã qua rồi ! - anh áp sát hơn nữa, tình yêu lớn lao mặc sức điều
khiển anh, chẳng cần biết mình đã sai, cô phải chịu đau đớn tủi hờn, chỉ cần cô
mở lòng, anh sẽ bắt đầu lại tất cả, bằng một Lạc Thiên làm nụ cười trên môi Khả
Vy mãi vẹn nguyên.
- Bỏ em ra đi, em... - Khả Vy hoàn toàn làm ngơ được mọi chuyện, Lạc Thiên mới
là người chịu tổn hại nhiều nhất trong vở kịch tồi tệ. Cô đã cứng cáp để hiểu
về cuộc sống, về đức hi sinh cao cả của con người. Cô không trách anh vì chữ
“khinh” miệt thị và thấu hiểu trái tim anh. Nhưng sau tất cả, đâu dễ gì được
thấy cầu vòng qua cơn mưa.
Bờ môi anh đã quấn lấy ngăn không cho nói hết câu rồi anh xoay nhẹ người cô úp
về cùng mình. Cháy bỏng trong bất tận, bừng sáng từ đắm đuối, dang dở để tiếp
tục, trói buộc mở gắn kết, yêu và được yêu, khát khao và sở hữu.... đặt hết nơi
môi hôn. Cô cũng có lỗi, có lỗi vì đã dối anh, còn anh, anh đã nặng lời với cô,
họ đều có lỗi cả. Cái sai đáng trách nhất là đã yêu, vậy đành tiếp tục sai
trong sai để tìm ra chân lý đúng đắn.
- Anh sẽ không để em đi vì trái tim em cần có anh ! - và mệnh đề đảo lại vẫn
cho giá trị đúng đắn.
Khi dứt môi, anh lên tiếng, nhìn cô mỉm cười nhẹ nhõm. Anh trả nụ cười về cho
con búp bê được rồi. Cả hai đã mất quá nhiều thời gian để tìm hiểu nhau nên
chính họ nằm lòng khả năng tiếp cận phương