
ên ngang thách thức: giỏi thì cô bước vào đây,
để từ từ cách cổng hạ màn.
- Vĩnh biệt!
Rồi thì anh quay gót, cô ta là cái gì mà dám phỉ báng tên tuổi người khác. Đúng
là loại vô học! Yêu tinh! Đồ mắc bệnh!, vừa đi vừa tức, anh bị vấp phải bậc
thang, rồi mấy cành cây ngáng đường, thế nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ vào nhà,
không ngoái lại.
Lần vào nhà này mọi người đều đặt câu hỏi tại sao chỉ có mình anh, còn Khả Vy
đâu. Cao phu nhân khẽ chau mày trước khuôn mặt sa sầm của con trai.
- Quản gia! Ông vào đây! - Đứng trên lầu anh gọi vọng xuống, giọng không giấu
nổi nỗi niềm bực dọc.
- Tôi sẽ đích thân đi chọn vợ, ông chuẩn bị đi!
- Cậu chủ nói gì vậy, cô Khả Vy...
- Vy cái gì, con nhỏ ấy tôi tống cổ đi rồi! Chuẩn bị xe! Nhanh! - Nói là làm,
khoác lên người bộ trang phục khác, xịt tùm lum nước hoa lên người để giải xui.
Lạc Thiên lại bước xuống.
Vào trong xe, ông quản gia hớt hải chạy theo ngồi vào ghế bên.
- Cậu chủ, ai cũng đã biết Khả Vy là vợ chưa cưới của cậu rồi, làm sao có
thể...
- Thiếu gì cách, chọn đại một đứa khác, miễn không phải dạng như cô ta là được,
sau đó thẩm mĩ chỉnh mặt!
- Cậu chủ à, cậu nghiêm túc đi, việc này không thể tùy tiện được, thời gian
không còn nhiều để chúng ta chọn người thay thế đâu.
- Thời gian? Bao giờ tôi lấy vợ chẳng được, hà cớ gì phải vội vàng!
- Không được, nhất định cuộc hôn nhân này phải tổ chức sớm!
Ngậm bò hòn làm ngọt, Khả Vy mặt dày quay lại nhà họ Cao.
- Xin lỗi anh Cao Lạc Thiên ! Triệu Khả Vy tôi đã cư xử thật không phải phép !
Mong anh lượng thứ, từ giờ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh ạ ! - Cúi đầu thành
khẩn, cũng trong buổi tối hôm ấy, sau khi nhà họ Trịnh về, tại phòng sách, căn
phòng gồm bốn người, Lạc Thiên, cô, lão quản gia và Cao phu nhân.
Ném quyển sách ra chỗ khác, Lạc Thiên nghe xong rồi lên phòng.
- Khả Vy, cô làm gì mà con trai tôi lại xử sự như thế ? Cô nên nhớ mình thân
hèn, bước vào cánh cửa nhà họ Cao này với thân phận tạm bợ, cố mà sống sao cho
kỉ cương. Rốt cuộc lí do nào lại khiến Lạc Thiên đuổi cô đi ?
- Cháu xin lỗi ạ, lần sau cháu sẽ không tái phạm nữa đâu ! Từ giờ cháu sẽ cố
gắng là một nàng dâu thảo ngoan hiền ! - Khả Vy sợ nhất là vị phu nhân này và
ông quản gia. Cô tỏ ra thật tội nghiệp.
- Thôi được rồi, ta cũng không dò xét chuyện này nữa, dù sao Lạc Thiên cũng không
muốn nhắc lại. Cô nhớ đấy, đừng để có lần thứ hai, mà nếu tái diễn thì lúc bước
ra khỏi nhà họ Cao này đừng hòng nghĩ đến việc cầm được thứ gì !
Khả Vy trở về căn phòng của mình, ngay lập tức gọi cho Triệu Đông Kỳ :
- Anh à, em làm đúng theo lời anh nói rồi đấy ! Họ đã cho em trở về ! Thật may
mắn!
- Anh đã bảo cô rồi, nếu muốn đùa nghịch thì một vừa phai phải thôi, làm gì
đến nỗi hắn phải cáu tiết lên thế. Nói cho cô biết, thằng cha Lạc Thiên này
lòng tự tôn cao lắm, đừng có chọc xoáy làm gì. May mà lần này có anh thu xếp
cho không cô cũng cuốn gói trắng tay !
- Thế bây giờ em phải làm gì ? - Khả Vy ôm gối, ngoài nhà họ Cao ra cô không
còn một chỗ nào để đi cả.
- Còn sao nữa ! Từ giờ biết điều mà gọi dạ bảo vâng, yên vị đi. Đừng có châm
ngòi nổ. Đôi khi đàn ông người ta thích những cô gái tính tình thay đổi, khi
thì bỗ bã, khi thì nhu mì. Cô cứ thế mà diễn cho anh !
- Anh có viết truyện nào mà nhân vật nữ hiền thục nết na được lòng người ta
không thế ?
- Cái cô này, cứ yên tâm. Có hai loại phụ nữ đàn ông rất thích, một là cá
tính, nhưng đừng như cô khi nãy là được, hai là ôn nhu.
Cứ như Nhược Lam, cô ấy có biết bao nhiêu người theo đuổi, còn cô, từ trước tới
giờ đã có mảnh tình nào chưa ?
- Ai bảo,… chẳng qua trước đây em ít tiếp xúc với người khác giới nên không
tính.
Cụp máy, Khả Vy đành phải thay đổi chế độ. Bắt đầu học thuộc lịch sử nhà họ Cao
thôi. Đây là cơ hội tồn tại duy nhất trong xã hội này của cô. Cô chỉ có hai bàn
tay trắng, lại không được đào tạo học nghề, ra ngoài xã hội thì làm được gì cơ
chứ, cách tốt nhất là tiếp tục vở kịch.
Cao Lạc Trương là chủ tịch tập đoàn độc quyền xuyên quốc gia Trường Tồn… Cái
công ty này hình như cái gì cũng sản xuất, từ giấy vệ sinh tới cả xe hơi, du
thuyền.
Mới đọc được vài chữ mà mắt đã díp chặt, điều quan trọng là phải xem Lạc Thiên,
nghĩ bụng Khả Vy lật vài trang, bỏ qua những người khác.
Cao Lạc Thiên, giám đốc Tổng công ty Trường Tồn, ấy, sao Lạc Trung được làm phó
Tổng, mà anh ta chỉ là giám đốc. Chắc thằng cha này ham vui nên an phận thủ
thường.
Vấn đề là cô phải nhớ tên của từng người trong gia đình họ để thuận tiện cho
việc giao tiếp. Nếu chụp hình và lưu tên trong điện thoại thì không thuận tiện,
mỗi lần muốn hỏi chuyện lại phải tra cứu, lăm lăm cái di động, không được. À,
hay là viết ra một tờ giấy nhỏ đặc điểm nhận dạng của họ. Nhà có nhiều Lạc quá
nên đành thủ đoạn chút.
Đầu tiên là Lạc Trung, xem nào, anh ta cao nhất hội, không được, nếu anh ta
đứng một mình thì sao so sánh. Mà cái mặt anh này mình nhớ ! Khả Vy vẫn viết
vào giấy chữ bé xíu. Lạc Trung : Lông mày đậm như sâu róm.
Lạc Thiên thì khỏi quên, mặt khỉ, da trâu, đáng ghét.
À, L