Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323751

Bình chọn: 8.5.00/10/375 lượt.

ang

lại sau khi đã bị bẹp. Thay toàn bộ lại vỏ màu vàng, từ cổng đi vào chiếc xe đã

thu hút sự chú ý.

Khả Vy thẩn thơ tưới cỏ, cô dùng vòi phun nước xung quanh khuân viên, miệng lẩm

nhẩm một bài hát. Thoạt đầu nhìn con xe tưởng mới cứng đó có người mua cho

mình, bởi Triệu Khả Vy thích màu vàng mà, nhưng sau khi thấy Lạc Thiên bước từ

gara ra thì quay mặt tiếp tục công việc.

Lạc Thiên đi tới, anh dừng lại nhìn cô một hồi. Hôm qua thấy cô ta có vẻ ức chế

mấy việc “đồng áng” lắm mà nhỉ, sao lúc này lại hăng say lao động, khá khen cho

tính tự giác của kẻ bần hàn. Cô ta đang nói nhẩm, rủa mình à ?, Lạc Thiên không

rõ Khả Vy đang hát cái gì, chỉ thấy miệng mấp máy thì nghĩ ngay là nói độc.

Trong khi anh mặc đồ thời thượng, thì nhìn cô xem. Đi ủng, xắn quần đến bắp

chân, bên ngắn bên dài, đầu còn đội một dải khăn màu chàm y như cô gái vắt sữa

bò, cái áo thì khỏi nói, vừa dài vừa rộng, tóm lại trong mắt anh thật là

cô-lô-nhếch.

- Này cô kia ! - Anh gọi lớn - Cô có biết tưới cây không thế ? Để úng đất sao

mà cỏ phát triển được ! Nhớ mà tưới cả dàn hoa trên mái vòm kia nữa !

Dàn hoa thiên lý trên cao, thông thường Khả Vy chỉ tưới gốc, còn hoa và lá thì

sẽ có một người khác chuyên tạo dáng và chăm sóc tỉ mẩn. Lạc Thiên biết điều đó

nhưng lại thích gợi chuyện.

- Vâng ! - Có một chiếc thang, Khả Vy chẳng ngại ngần mà bắc lên, người ta nói

thì phải làm thôi.

- Cô… tay đang dơ tiện thể lấy thức ăn cho cún!

Khả Vy không hề ca cẩm, xách túi thức ăn cho chó đổ vào đĩa và dùng que dài

khều vào chuồng. Lạc Thiên không chọc được, bèn lui đến:

- Cô làm thế sao chúng ăn, chó nhà họ Cao khảnh ăn lắm, không thích ăn tạp nham

ngoài đường đâu. Cô phải dùng tay đặt tô thức ăn vào trong! Trừ phi kẻ lòng dạ

tham lam chúng mới cắn ! Có gì phải sợ chứ !

Khả Vy vẫn giữ nguyên sắc mặt, những lời nói kia ám chỉ rõ mồng một hành vi hôm

qua. Liều thì liều, để xem có thật là mấy con cún này phân biệt được kẻ nào

tham lam không, không chút do dự, cô lấy một tô thức ăn khác cầm tay đẩy vào.

- Ẳng ! - Một con chó lông vàng gầm lên, nó nhe đôi răng sắc nhọn vừa đúng lúc

đĩa thức ăn đi vào trong.

- Ái cha cha ! Cô này có vẻ xấu tính rồi đây !

Khả Vy sợ hết hồn, tưởng con vật sắp trào lên cắn mình, vội vàng rụt tay lại.

Thì ra nó quay vào mặt Lạc Thiên mà sủa ầm ĩ. Cũng đã

cho chó ăn theo lời sai bảo rồi, Khả Vy đứng dậy kiếm việc khác để làm.

Rõ ràng cô ta thấy chân mình giẫm lên cái đuôi lòi ra của con chó, nếu có là

một kẻ hiền lành tới mức nào cũng không thể làm ngơ được, huống chi là con cáo

trẻ này. Lạc Thiên tiếp tục đả kích:

- Ơ, hóa ra cô là Khả Vy à, tôi cứ tưởng con bé nào từ quê mới lên làm vườn !

Tại cô buộc cái khăn trên đầu phản cảm quá !

- Vâng ạ ! - Khả Vy không dừng chân bước. Đứng quay lưng với anh, cô nhăn mặt

rủa thầm.

- Này ! Làm tôi đĩa lạc rang ! - Đây là quả quyết định, Lạc Thiên ngỡ tưởng cô

sẽ hớn hở chạy ngay vào bếp và đá xoáy anh liên mồm. Nhưng không, cô ta ngoan

ngoãn thật.

- Anh đợi một lát !

Việc cư xử hôm qua của anh đứng trên lập trường của người lớn thì không hay

lắm. Đúng là cô ta cưỡi lên đầu lên cổ anh rồi, không những làm anh mất mặt

trước kẻ sang, lại còn vênh mặt ra oai hạ thấp danh dự anh nơi đường phố. Tuy

nhiên việc kêu người lớn dàn xếp đúng là chỉ trẻ con mới làm thế. Anh yêu cầu

cô phải xin lỗi trước mặt Cao phu nhân có phần quá quắt, chắc cô đã bị quản gia

rèn cho một tràng ca, có chút áy náy nên thành ra phải làm hòa. Theo anh nếu

không giở mánh thì còn lâu đứa con gái này mới chịu xin lỗi, nhưng tưởng tượng

lại vẻ mặt sám hối lúc cô ta cúi đầu tối muộn hôm qua thì cũng phần nào nguôi

ngoai.

- Leng keng ! Leng keng ! - Những hạt lạc nhảy múa trong chảo, Khả Vy đảo đều

tay để tránh bị cháy đen. Tự kiểm điểm bản thân, cô thừa nhận mình đã nuốt gan

hùm. Đường đường là Cao Lạc Thiên ngạo nghễ oai phong, cô lại để anh có một

hành động thô lỗ trong bàn ăn, may mà chuyện này không truy vấn, đem ra trình

bày cho họ Cao thì cô đáng bị tống cổ khỏi đây. Vì thế cần phải nhẫn,

xuôi theo những yêu cầu của anh ta.

- Mời anh ! - Cô đem đến trước mặt, mắt chăm chú nhìn vào đĩa lạc, không rời.

Cô ta có vẻ khách sáo, cũng biết điều mà thay bộ quần áo khác. Thôi vậy, thà cứ

hòa bình như thế này hóa ra lại hay, việc ai người ấy làm. Lạc Thiên mở nắp bia

và uống. Không gian yên tĩnh trả về nơi đây.

Ăn mãi cũng chán, không có việc gì làm, lại vừa ở chỗ bạn bè về, Lạc Thiên lôi

máy tính đá Pes. Vừa giải lao hiệp một của trò chơi đã thấy Khả Vy mặc một bộ

đồ khác đi từ trên phòng xuống. Vì cửa chính thông qua gian bếp anh đang ngồi,

lại đúng con người khiến anh ngứa mắt nên không thể không để tâm. Cô mặc một

chiếc váy màu vàng chanh nhẹ nhàng, không diêm dúa, cầu kì, tay xách một đôi

giày thể thao màu đỏ, hướng về phía cửa.

Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy cô gái nào mặc váy dạ tiệc mà đi giày thể

thao buộc dây cả, kiểu thời trang gì vậy. Nhìn thấy thế anh đứng dậy ra cửa, cô

đang loay hoay thắt nơ giầy. Màu vàng và màu đỏ, thặt ngoa ngoắt, anh th


Polly po-cket