
ng giúp, đã tới đây nãy giờ rồi mà sao không thấy ai
cả."
Tư Không Hạnh nhẩm lại lời dặn dò của Bạch Quý trong đầu
một lần nữa rồi nói: "Ta đến trước, thấy Đại công tử có việc tìm lão tiên
sinh, có lẽ lão tiên sinh đến trễ. Chút nữa rượu sẽ được giao tới ngay thôi, ta
với ngươi ở lại đây chờ, ngươi không cần lo, chỉ cần để ý ghi chép vào sổ sách
là được rồi."
Tư Đồ Tuyết nghe xong thì an tâm hơn. Nàng đợi một
hồi, chợt thấy Tư Không Hạnh bên cạnh thở dốc một cách khó nhọc, nhất thời khả
nghi, quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt Tư Không tái nhợt, thái dương rịn mồ
hôi như bị cảm nắng. Tư Đồ Tuyết thầm lo lắng trong lòng, nhịn không được nói:
"Ngươi..."
Lúc này, chỗ kho hàng trong vườn vang lên tiếng động.
Giây lát sau, gã sai vặt giao rượu đã đến.
Tư Không Hạnh cười, nói với Tư Đồ Tuyết: "Rượu
đến rồi." Nói xong, hắn liền tiến lên phía trước.
Tư Đồ Tuyết nhìn theo bóng dáng của hắn, ánh mắt dao
động, vội vã đi theo.
Có hơn mười gã sai vặt chuyển rượu, mỗi người nâng một
vò, vì đường đi trong hậu viện quanh co, cây lại mọc lung tung nên mọi người
đều đi hết sức cẩn thận. Tư Đồ Tuyết vừa đếm vừa ghi chép, cũng không nhận thấy
điều gì khác thường. Người Vân vĩ lang xếp vào đi cuối cùng, người này thấy Tư
Đồ Tuyết không chú ý, bước chân làm ra vẻ tập tễnh, "Ai da" một
tiếng, bình rượu liền rơi ầm ầm xuống đất.
Mắt thấy mảnh miểng chai bay tới, Tư Đồ Tuyết chưa kịp
trốn tránh thì Tư Không Hạnh đã lắc mình đến bảo vệ trước mặt nàng. Tư Đồ Tuyết
sửng sốt, trong đầu dường như thoáng hiện gương mặt đang tái nhợt của Tư Không.
Nói thì chậm, mọi việc diễn ra lại rất nhanh, nàng mạnh mẽ giơ tay ra túm lấy
hắn, nghiêng người chắn phía trước, mảnh miểng chai sắc bén kia cắm thẳng vào
cổ tay nàng.
Tư Không Hạnh thân hình cường tráng, bị Tư Đồ túm như
vậy khiến cả hai người đều mất thăng bằng ngã xuống đất. Tất cả đều diễn tiến
hết sức bất ngờ, Tư Không Hạnh vừa ngã xuống đất lập tức đẩy Tư Đồ phía sau
lên, tránh cho thân hình nàng khỏi ngã xuống, duy chỉ còn đầu gối hắn vẫn còn
bò lê trên đất, mắt cá chân như bị đụng phải vật gì đó, hừ lên một tiếng.
Cả hai người cùng ngã như thế thật khác một trời một
vực so với kế hoạch ban đầu. Vân Trầm Nhã ở trong vườn nhìn thấy, khẽ nhăn mày
lại, đang muốn vọt ra xem thương thế của Tư Không, lại bị Bạch Quý giữ chặt
lại. Ánh mắt Bạch Quý đảo qua dò xét chỗ Tư Không, nói: "Đại công tử,
ngươi nhìn xem!"
Tuy trong lòng Tư Không biết đây là mưu kế, nhưng thấy
cánh tay Tư Đồ Tuyết vì vậy mà bị thương, trong lòng hổ thẹn, đang tính mang
nàng đi rịt thuốc, không ngờ Tư Đồ cản hắn lại, lẳng lặng rút ra một chiếc bình
bạch ngọc nhỏ từ bên hông đặt bên cạnh.
Tư Đồ Tuyết vừa lấy con đao nhỏ cắt ống tay áo để lộ ra
miệng vết thương vừa nói: "Năm đó khi ta làm ảnh vệ, giao đấu, chết sống,
bị thương là chuyện bình thường, lâu ngày thành thói quen mang theo thuốc tùy
thân."
Nói xong, nàng lại một tay cầm lấy chiếc bình bạch
ngọc, dùng miệng cắn mở nắp bình, trét thuốc bột lên miệng vết thương.
Tư Không Hạnh cúi đầu nhìn xuống, thở ra : "Cũng
may là vết thương không sâu." Thấy Tư Đồ muốn rút ra mảnh miểng chai, hắn
giữ tay nàng lại, nhẹ giọng nói: "Để ta." Nói xong, cầm lấy bình
thuốc, điểm huyệt đạo cầm máu cho nàng rồi nhanh chóng rút mảnh miểng chai ra,
lại trét thêm thuốc bột vào chỗ bị thương.
Một loạt động tác diễn ra lưu loát sinh động như mây
bay nước chảy, quyết đoán kiên định. Tư Đồ Tuyết trong lòng rung động, kềm
không được ngẩng đầu nhìn vào mắt Tư Không Hạnh.
Tư Không vừa xé tay áo của mình băng bó cho Tư Đồ vừa
lắng nghe nàng nói: "Lúc trước ta làm ảnh vệ, thực khinh thường hộ vệ bọn
ngươi. Hễ có chuyện ám sát nguy hiểm toàn do bọn ta đảm trách, còn hộ vệ bọn
ngươi bất quá chỉ khi nào các vương tôn công tử gặp nạn mới ra tay, đa số thời
gian còn lại đều là ngồi mát ăn bát vàng."
Tư Không Hạnh nghe vậy, gật đầu nói: "Sự thật là
như thế, ngươi nghĩ như vậy cũng không gì đáng trách."
Tư Đồ Tuyết nhìn sâu vào hai mắt của hắn, giây lát
sau, thong thả chậm rãi lắc lắc đầu "Nhưng lần này ta đi theo các người,
Đại công tử gánh vác giang sơn, lấy chuyện thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Bạch
lão tiên sinh túc trí đa mưu, thông kim bác cổ. Còn ngươi..." Nàng ngừng
một chút, mím môi, nói: "Còn ngươi lại tận trung, có trách nhiệm, lòng dạ
nhân hậu, làm việc nhanh nhẹn lưu loát, quả quyết lý trí."
"Nay ta mới biết, người nào việc đó. Mỗi người
đều có trách nhiệm gánh vác trên vai, không sung sướng thoải mái như ta đã
nghĩ." Nói xong, bỗng nhiên Tư Đồ Tuyết quỳ gối xuống, hai tay ôm quyền,
cúi đầu nói: "Tư Không, trước đây Tư Đồ thiếu kiến thức, nói năng mạo phạm
thất lễ với ngươi, hôm nay nghĩ lại thật hối hận không thôi. Mong rằng... mong
rằng ngươi bỏ qua cho, sau này Tư Đồ nhất định sẽ sửa lại."
Làn gió nhẹ thổi mái tóc nàng bay phất qua hai má
trắng như tuyết. Hàng mi dài cong vút như cánh bướm không ngừng lay động.
Tư Không Hạnh giật mình ngẩn người ra nhìn, đầu tiên
là tim đập lỡ mấy nhịp, sau đó tim lại đập nhanh hơ