
t phong
phú, lại nói với phu nhân chưởng quầy cần khăn mặt nước ấm, sau đó vội
vàng trở về phòng.
Thạch Thạch nằm ở trên giường, xanh cả mặt, ôm chăn phát run.
Ta vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi, phát hiện cơ thể đều là phát cứng rắn .
Thạch Thạch nhảy dựng lên giống như mèo xù lông, nhìn ta răng nanh nghiến lại nghiến, tràn đầy lên án.
Ta vội vàng nói cho hắn tin tức tốt này:“Chưởng quầy đi tìm cô nương cho ngươi, lập tức sẽ có! Ráng nhịn nhẫn một chút nữa.”
Thạch Thạch càng cứng ngắc nhìn ta, thanh âm vốn khó nghe giống vịt
càng khàn khàn :“Ngươi đi ra ngoài, là đi…… tìm nữ nhân cho ta?”
“Tìm ba người!” Ta vươn ngón tay giơ giơ lên,“Đều là thanh lâu mỹ
nhân kinh nghiệm phong phú, chiêu thức nào cũng biết, bảo đảm cho ngươi
cảm thấy mỹ mãn!”
Thạch Thạch trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ta.
Ta nghĩ đến cải trắng nhà mình trồng sắp phải tặng cho người khác,
trong lòng vẫn là có chút bất an, lại miễn cưỡng cười vui nói:“Làm việc
phải ứng biến, ngươi cũng đừng rất khủng hoảng , coi như là học tập
trước khi kết hôn đi. Ta không để ý…… Ta thật sự không để ý…… Ta cho dù
để ý cũng sẽ giả bộ không để ý …… Yên tâm đi……”
Thạch Thạch thạch hóa .
Ta lao nhao lải nhải lẩm bẩm cùng tiểu ca nhi chưa từng đi đến thanh
lâu này làm tâm lý kiến thiết một hồi lâu, Hoàng chưởng quầy rốt cục đã
trở lại, hắn thực ái muội ở ngoài cửa sổ nói với ta:“Các cô nương đều an bài ở phòng cách vách, cho tướng công của ngươi đi qua đi, ngươi cũng
có thể cùng đi qua……”
Ta ở chỗ Long cầm thú đã xem đủ phim cấp ba phiên bản người thật, cho nên không có hứng thú, liền vừa lôi vừa kéo Thạch Thạch đẩy ra .
Thạch Thạch cúi thắt lưng, chảy mồ hôi lạnh, hung tợn hỏi ta:“Ngươi thực không hối hận?”
Ta thở dài, lắc đầu:“Tổng không thể giúp ngươi tìm người đàng hoàng đi? Kia không phải thành hái hoa tặc sao?”
Thạch Thạch đỡ lấy khung cửa, hỏi lại:“Ta đi, ta đi thực! Ngươi còn có cái gì muốn nói sao?!”
Ta nghĩ nghĩ, dặn dò:“Nam nhân lần đầu tiên đi kỹ viện là có tiền lì xì, ngươi đừng quên lấy.”
Thạch Thạch bi phẫn mà đạp cửa đi ra, thiếu chút nữa đạp gãy cửa.
Ta dựa lan can hành lang, nhìn ra thiên không xa xa, thay hắn đóng
cửa, nghĩ đến chuyện tình chút nữa sẽ phát sinh, trong lòng bỗng nhiên
lại có chút hối hận, suy nghĩ muốn hay không đem hắn kéo đi ra, tự mình
ra trận. Nhưng mà lại sợ chính mình không có kỹ thuật, chẳng những tiết
hỏa không được, còn hỏng rồi sự, cũng sợ Thạch Thạch ghét bỏ chính mình
trước đêm động phòng hoa chúc không đủ đứng đắn……
Nghĩ trước nghĩ sau, đang muốn vọt vào đi kêu “Ca, ta đồng ý hiến thân ”, cửa phòng bỗng nhiên lại mở.
Thạch Thạch đen mặt, một đầu đầy mồ hôi lạnh, thẳng tắp đi ra ngoài sân.
“Mới một khắc? Quá nhanh đi?” Ta kinh hãi, quay đầu nhìn về trong
phòng, đã thấy ba “Cô nương” ước chừng bốn năm mươi tuổi, bôi phấn thật
dày, môi son màu đỏ tươi, quần áo mới cởi một nửa, tao thủ lộng tư đuổi
theo.
Rất nhanh, ngoài sân truyền đến “Ầm” Một tiếng……
Thạch Thạch nhảy xuống giếng.
Tất cả tiểu thuyết ngôn tình ta từng xem đều là đồng dạng tình tiết:
Hạ xuân dược –> dục hỏa đốt người, phải tìm người phát tiết –> nữ
chủ OR nữ xứng cởi áo tháo thắt lưng, hiến thân giải dược –> nam chủ
OR nam xứng biến thân nhất dạ thất thứ* lang –> buổi sáng ngày hôm
sau……
(nhất dạ thất thứ* : một đêm bảy lần…… >_<)
Kết luận: Không tìm nữ nhân không được.
Thạch Thạch cũng bị xuân dược làm choáng váng, trong đầu toàn là:
Trúng xuân dược –> nhẫn nại –> nhẫn nại –> nhẫn nại –> nhẫn
nại –> không đành lòng , tìm nữ nhân –> nữ nhân rất TMD vô liêm sỉ –> không thể nhịn được nữa……
Kết luận: đánh chết tên nào đó đi tìm nữ nhân.
Cuối cùng, hai người thế nhưng cũng chưa nghĩ đến có thể DIY giải quyết!
(DIY : Do it yourself – Còn ‘do’ cái giề thì bạn biết rồi đấy >_<)
Sau khi vội vàng đuổi đi ba lão “Cô nương”, Thạch Thạch ướt sũng từ
dưới giếng leo lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thở phì phì nhảy vào phòng,
hung hăng đóng cửa lại, mặc cho ta ở bên ngoài đập cửa như thế nào cũng
không chịu để ta đi vào.
“Bên ngoài rất nhiều người, ngươi không cần như vậy, trước để cho ta
đi vào, chúng ta có chuyện hảo hảo nói, muốn đánh muốn phạt tùy ý……” Mắt thấy có mấy cái người nhiều chuyện đang vây xem, ta e sợ cho thân phận
hai người chúng ta bị vạch trần, khẩn trương đòi mạng.
Thạch Thạch trả lời ta một tiếng:“Cút!”
“Cáp ~” Lại là cái gã người giang hồ áo lam kia, từ trong căn phòng
kế bên đi ra, hướng ta lắc đầu nói,“Hành động của cô nương thật sự rất
không đúng.”
Hắn bộ dạng không tính phi thường soái, nhưng mày kiếm mắt sáng, đều có một cỗ anh khí, thoạt nhìn thực chính phái.
Ta vội vàng giải thích nói:“Ta là phu nhân của hắn.”
Người mặc áo lam hiển nhiên không tin, nhưng không có vạch trần, hảo tâm khuyên nhủ:“Ngươi đợi chút nữa hẵng đi vào.”
“ Chút nữa? A……” Ta hoảng hốt một lát, nghe thấy trong phòng có tiếng thở dốc rất nhỏ, bỗng nhiên hiểu ra, quẫn đến mức cũng muốn đi nhảy
giếng.
Đứng ở cửa nghe hắn làm việc, thực kỳ cục, ngồi ở thang lầu đợi hắn
xong việc, cũng thực kỳ cục, vọt vào nhìn hắn l