
h “Mèo mít ướt” “Nhát gan” “Quái dị” “Xú nha đầu” “Ngu xuẩn” v.v tùy
nàng chọn ^_^
Thật đáng tiếc, hiện tại niềm vui của bọn chúng đều bị ta phá hỏng.
Ta cái gì không có, nhưng dũng khí có thừa. Khi còn ở trong ký túc xá tất cả chị em thấy con chuột, con gián, con nhện đều thét chói
tai:“Kha Tiểu Lục! Cứu mạng!” Ta sẽ cầm dép lê xách chổi tiến lên quét
ngang thiên hạ, cứu vớt đám mỹ nữ trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nay đám tiểu quỷ trong thôn cầm con rắn, con rết chết và loạn thất
bát tao gì gì đó, ta căn bản không thèm nhìn tới, đến 1 con diệt 1 con , đến hai con diệt luôn một cặp, còn giáo huấn bọn họ một chút, khiến bọn họ mặt mũi xám xịt , tinh thần rất là sa sút. (^_^)
Trải qua vô số lần thất bại, tên đầu têu Lý Thạch Thạch rốt cục không nhịn được nữa, hắn lại chạy tới phòng bếp, cản không cho ta tiếp tục
nhặt rau, nhìn chằm chằm một hồi:“ Kiểu tóc mới của ngươi quả thực rất
xấu……”
“Vậy thì đừng có nhìn!” Ta nhặt một đoạn rau xanh tươi mới ướt át, không thèm để ý tới hắn.
Thạch Thạch hít hít vài cái, cố gắng lớn tiếng nói:“Lâm Lạc Nhi, con cọp vải của ngươi đâu mất rồi ?”
Ta ngẩng đầu, do dự hỏi:“ Con cọp vải nào?”
Không khí trở nên thực cứng ngắc, Thạch Thạch nhìn ta nửa ngày mới
nói:“Chính là con cọp vải màu vàng mẹ ngươi để lại, ngươi đặc biệt
thích, không cho ai đụng vào .”
“Úc!” Ta rốt cục nhớ ra , chính là con cọp ta cầm trong tay lúc ta xuyên qua tỉnh lại, bây giờ không biết vứt ở góc nào rồi .
Thạch Thạch thấy ta như thế, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục tuyên bố:“Ngươi biết con cọp vải đó ở chỗ nào không?”
Ta lắc đầu.
Thạch Thạch nhìn đám tiểu quỷ đang núp ở bên ngoài cười cười, đắc ý
nói tiếp :“ Buổi tối hôm nay ngươi có thể đi ra bãi tha ma tìm nó, cẩn
thận đừng khóc chạy về.”
Vì muốn chọc cho một cô bé khóc nhè, cư nhiên bắt cóc con cọp vải của nàng, thật sự là làm cho người ta phát điên, đáng tiếc ta không có hứng thú với đồ của Lâm Lạc Nhi, cho nên lại lắc đầu lần nữa, cự tuyệt
hắn:“Không đi.”
Thạch Thạch có chút kinh ngạc:“này…… Cái đó là di vật của mẹ ngươi.”
“Ta lớn như vậy còn chơi cái gì, các ngươi muốn làm gì, tùy ý!” Ta
nhặt xong đám rau , để vào rổ, đứng lên duỗi người, đẩy hắn ra.
Thạch Thạch nổi giận:“Xú nha đầu, đừng kiêu ngạo như vậy! Cẩn thận…… Cẩn thận ta giáo huấn ngươi!”
Ta quay đầu cười nói:“Ngươi dám đánh ta? Không sợ roi da của cha ngươi sao?”
“Ngươi…… Ngươi nghĩ rằng cha ta không cho ta đánh con gái, ta không
dám đánh thật a? Ngươi cứ kiêu ngạo như vậy liền thử xem xem?” Thạch
Thạch uy hiếp thực vô lực.
Ta nghênh ngang đi tiếp, không thèm quay đầu lại.
Phía sau truyền đến thanh âm của một cái đấm vào ván cửa. Thật không cam lòng a.(nino : muốn một cô gái 21 tuổi chú ý đến một tên nhóc 8 tuổi ^_^ Thạch Thạch a, chặng đường còn đầy chông gai a *vẫy vẫy khăn* cố gắng lên a)
Lý gia trang ở trên đường núi, ngựa xe thường xuyên qua lại, bà ngoại nhàn rỗi không có việc gì, liền dựng cái mái che nắng, bán chút điểm
tâm trà rượu đơn giản cho dân trong thôn với người đi đường gần đó, kiếm vài đồng tiêu vặt.
Ta đi đến chỗ đó thì nghe thấy ngoài sân có tiếng vó ngựa, dừng lại
trước cửa , mợ vội vàng chạy ra, thấy ta chuẩn bị đi vào, vội vàng kêu
lên:“Lạc nhi, nhanh đi nấu nước, rồi đem thục hoa sinh cùng trứng gà
đoan chút đến, có khách quý nghỉ chân ở trà liêu của chúng ta.”
Ta nghe lời đi vào phòng trong mang ra một mâm trứng gà cùng hoa
sinh, đi tới cửa, bỗng nhiên trong lòng “Lộp bộp” vang lên âm thanh cảnh báo.
Khách quý nào? Kẻ có tiền sao lại dừng ở chỗ đơn sơ này ăn điểm tâm?
Hay là…… Là Nam Cung gia ?
Nghĩ đến hai tên cầm thú kia, da đầu ta run lên từng trận, chậm rãi
núp sau cửa, lặng lẽ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên chỗ trà liêu
đầy hộ vệ mặc áo gấm màu xanh, 7, 8 con tuấn mã ngân an hồng anh bạch
long câu, cực có khí chất đang gặm cỏ xanh ở ven đường, không giống ngựa của đám tiểu lâu la.
Mợ lại thúc giục:“Lạc nhi! Nhanh lên a! Đừng làm cho khách chờ.”
Lòng ta càng khẩn trương, như thế nào cũng không thể đi ra ngoài.
“Lạc nhi?! Lạc nhi?! Chạy đi đâu ?” Mợ có chút nóng nảy, quay sang
khách cười nói,“Nha đầu ngốc, động tác chậm chập, thật sự là làm cho
Minh thiếu gia chê cười, một chút ta sẽ đi giáo huấn nàng.”
Minh thiếu gia? Thật sự là Nam Cung Minh!
Hai chân ta như nhũn ra, xoay người tính chạy.
Không nghĩ tới phía sau truyền đến tiếng nói trong trẻo của thiếu
niên:“Không có việc gì, là tiểu cô nương mặc quần áo màu xám phải không, không phải nàng đã đến rồi sao?”
Chân ta đưa ra chạy trốn được phân nửa lập tức sững lại, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Cùng cầm thú tương lai gặp mặt thật không tốt, nhưng đã bị đối phương phát hiện còn chạy trốn, có vẻ càng quái dị hơn.
Ta xoay người cứng ngắc, đưa cái khay cao lên, cúi đầu hết sức, không cho đối phương nhìn thấy diện mạo, bước vài bước đem điểm tâm đưa cho
mợ, sau đó làm bộ che mặt như sợ người lạ, nhanh chóng chạy về phòng
bếp, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra.
Đang ngồi trên đất vẽ vòng tròn, Thạch Thạch thấy ta bối rối như vậy, hưng phấn hỏi:“Ngươi bị cái g