
của Bang Bạch Hổ cũng đến. Bọn họ nâng mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào của nhà trẻ tìm kiếm bóng dáng của Mộc Mộc.
“Vật nhỏ kia đâu?” Hai người quan sát nửa ngày cũng không nhìn thấy Mộc Mộc đâu họ không biết rằng Cầu Cầu đã dẫn Mộc Mộc chạy ra ngoài trước đó.
“Cậu nhìn xem, hai người kia chính là người xấu” Cầu Cầu và Mộc Mộc giấu mình ở trong bụi rậm nhìn hai người ở bên ngoài.
“Làm sao cậu biết bọn họ là người xấu?” Mộc Mộc hỏi.
“Bởi vì dáng vẻ của họ thật xấu xí. Cậu xem chú Minh Liệt, chú Triết Vũ, dì Tử Quân và cả mẹ nữa họ đều rất xinh đẹp cho nên bọn họ đều là người tốt!” Cầu Cầu dùng Logic của mình mà nói mặc dù cái logic này chẳng có tính đảm bảo. Thế những Mộc Mộc lại thật sự có mấy phần tin phục.
“ Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Mộc Mộc hỏi.
“Tớ dẫn cậu đi tìm mẹ…” Cầu Cầu xung phong nhận nhiệm vụ.
“Nhìn thấy bé gái, cô, dì thì phải nói là cô xinh đẹp hoặc dì xinh đẹp như vậy họ mới thích, phụ nữ họ luôn muốn được khen là xinh đẹp!” Mộc Mộc cướp lời “ Ba đã từng nói như vậy!”
“ Khi nhờ một dì đưa đến đây tớ cũng dùng phương pháp này, và thế là dì ấy đưa tớ đến tận nơi, rất hiệu quả đấy!” Cầu Cầu tràn đầy tự tin, những chỉ trong ít giây nụ cười của nó tắt ngúm.
“Sao thế?” Mộc Mộc nhìn thấy Cầu Cầu bỗng nhiên đứng ngẩn người.
“Tớ quên mất chỗ mẹ ở là chỗ nào rồi!”
Hai cậu bạn nhỏ đang hứng phấn lập tức ủi xìu như trái bóng xì hơn.
“Hay là chúng ta về chỗ ba đi, nhất định là ba sẽ biết mẹ ở nơi nào sau đó chũng ta sẽ đi cứu mẹ!” Mộc Mộc đề nghị.
“Được, vậy cậu hãy dẫn đường!” Cầu Cầu hưng phấn, bước đi.
“ Nhưng tớ cũng không nhớ rõ đường về , vì ba đều đến đón tớ bằng ô tô mà” Mộc Mộc cúi đầu nhỏ xuống.
Đang hai cậu bé chần chừ thì bỗng có một người xa lạ đi đến gần “Hai bạn nhỏ có phải hai cháu bị lạc đường hay không ?” Hắn rất thân thiết hỏi. “Vậy nhà các cháu ở đâu ?” Người đàn ông đểu giả hỏi.
Hai người bạn nhỏ hai mặt nhìn nhau không ai nói ra được.
“Chú dẫn các cháu về có được không?”
“Được ạ!” Mộc Mộc từ trên khóm hoa nhảy xuống.
“Nhưng chú cũng không biết nhà chúng cháu ở đâu thì sao đưa được chúng cháu về?” Cầu Cầu nhẹo đầu hỏi ngược lại.
“Chú là người lớn nhất định chú sẽ tìm ra” Hắn bế Cầu Cầu lên sau đó nói “ Bây giờ chú sẽ dẫn các cháu đi ăn sau đó sẽ đưa các cháu về nhà!”
“Tổng giám đốc! Không thấy Mộc Mộc đâu!” Trợ lý lo lắng gọi cho Trác Minh Liệt.
Trác Minh Liệt chỉ cảm thấy đại não nổ đoàng một tiếng, trống không trong hai, ba giây . “Xung quanh đã tìm chưa? Ở nhà trẻ có phát hiện kẻ nào khả nghi hay không?”
“ Ở xunh quanh nhà trẻ chúng tôi đã tìm rồi, bây giờ đang tìm ở nơi xa hơn. Chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát để hộ trợ tìm kiếm!” Trợ lý tận lực bình tĩnh.
Trác Minh Liệt không nói hai lời, ném điện thoại đi, chạy thẳng tới nhà trẻ. Mộc Mộc là tâm can bảo bối của anh nên anh càng sợ nó gặp chuyện không may vậy mà giờ đây đã thực sự xảy ra chuyện.
“Những người bạn nhỏ khác hình như đã nhìn thấy Cầu Cầu đến đây không biết Mộc Mộc có phải đi cùng nó hay không?” Trợ lý dường như nắm được một cây cây cỏ cứu mạng. . . “Cầu Cầu?” Lông mày Trác Minh Liệt nhíu lại, “Dẫn tất cả cac thầy, cô giáo nhà trẻ đến đây”
“Các người đang làm công việc gì vậy, tại sao một đứa bé ngay dưới mí mắt của các người đi đâu mà các người cũng không biết?”
Các thầy cô giáo im lặng không dám nói câu gì, thời gian gần đây vì viện trưởng Thẩm Tử Quân gặp chuyện không may, không đến nhà trẻ nên mọi người đều có chút lười biếng cho nên mới có thể xảy ra chuyện như vậy.
“Nếu như con tôi có mệnh hề gì thì các người đợi lệnh gọi của tòa đi!” Trác Minh Liệt tức giận đùng đùng, gọi điện cho tứ đại hộ pháp của Đồ Long bang, người đứng đầu Thanh Long nhận điện thoại.
“Nghe lệnh, con tôi không tìm thấy đâu, các anh lập tức tổ chức lực lượng giúp đỡ tìm kiếm!”
“Nhưng tổng giám đốc tung tích của tiểu thư Lâm Thi Ngữ còn chưa xác định được.”
“Không cần nhiều lời nhanh chóng tới đây!”
“Dạ!”
Người đàn ông dẫn Cầu Cầu và Mộc Mộc đã từ từ cách xa nội thành.
“Chú, chú định dẫn chúng cháu đi đâu ?” Cầu Cầu cẩn thận hỏi.
“Dẫn bọn cháu đi tìm mẹ các cháu!” Hắn vẫn lừa bọn họ.
“ Tớ cảm thấy không phải!” Mộc Mộc lạnh lung phát hiện dung mạo của người đàn ông này rất xấu mà theo cách nói của Cầu Cầu thì ông ta hẳn là người xấu!
Cầu Cầu nháy mắt nhìn người đàn ông kia giống như đang chờ đợi câu trả lời. . . “Nếu gặp người xấu thì nên làm cái gì bây giờ?”
“Ha ha chú không phải là người xấu, chú chỉ muốn mời cháu đến nhà của chú chơi mấy ngày!” Hắn bì ổi cười “ Nhà của chú có rất nhiều các bạn nhỏ giống các cháu. Mọi người ở cùng nhau sẽ rất vui vẻ!”
“Cháu không muốn đi” Mộc Mộc giận dỗi không chịu đi tiếp.
“Không đi?” Hắn ta lập tức lộ bản mặt hung ác ra, hung tợn xách cổ áo Mộc Mộc lên “Có đi hay không?” Mộc Mộc bị dọa sợ hãi, oa oa khóc lớn.
Cầu Cầu cũng khóc lên, bọn nó cuối cùng cũng xác định được bọ nó xong đời rồi.
“Mau thả cậu ấy xuống , ông mau thả xuống!” Cầu Cầu giằng xé quần áo của người xấu, “ Ông sẽ giết cậu ấy mất!”
Người đàn ông nghe thế đẩy Mộc xuống đất rồi kéo hai nhọc v