
m của Triết Vũ làm cho cô rung động, ngay lúc này cô đang dùng đôi mặt của anh để nhìn thế giới điều này làm cho cô cảm thấy thật dằn vặt. Chẳng bao lâu sau đôi mắt này sẽ theo cô cả cuộc đời
” Thi Ngữ, em mới được tháo băng đừng khóc!”
“Ừm” Lâm Thi Ngữ gật đầu ngẩng đầu lên. Anh gầy, trên cằm lún phún rất nhiều râu, những chuyện gần đây đã để lại cho anh đả kích quá lớn. Cô đưa tay lên dịu dàng vuốt ve khuôn mặt anh, và anh cũng vùi cả khuôn mặt mình vào bàn tay cô. Khổ sở trong lòng khó có thể nói ra có lẽ chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt một chút.
“Bác Lâm ngày mai ra tù, Cầu Cầu và Mộc Mộc đã trở lại nhà trẻ. Chân của Thi An đã phẫu thuật nhưng tạm thời chưa có kết quả, Thẩm Tử Quân và Phùng Thiếu Diễm đang mất tích” Trác Minh Liệt nói cho Lâm Thi Ngữ những chuyện xảy ra gần đây. Lâm Thi Ngữ không nhịn được lại ôm lấy anh ” Minh Liệt, anh muốn khóc thì khóc đi!” Cô không muốn nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của anh nữa.
Trác Minh Liệt dùng sức ôm lấy cô, vùi đầu vào mái tóc dài của cô “Tất cả đều đã qua! Mấy ngày nữa ông ngoại về đảo Cực Nhạc, chúng ta cũng đi đi!”
“Ừm!” Lâm Thi Ngữ trịnh trọng gật đầu.
Ba ngày sau, trời mưa phùn là ngày Ông Trác ra tù.
Sống trong tù ngục làm cho ông Lâm già đi mấy tuổi. Bóng lung ông hơi gù già yếu còn đâu phong độ của ngày trước. Lâm Thi Ngữ đẩy Lâm Thi An ngồi trên xe lăn run rẩy gọi một tiếng “Ba!”
Có lẽ ông Lâm cũng không nhận ra Lâm Thi Ngữ, ông chớp mắt mấy lần khi nhìn thấy Lâm Thi An mới xác định cô gái này là Lâm Thi Ngữ.
” Thi Ngữ sao con….”
“Ba người đừng hoài nghi, con chính là Thi Ngữ!” Lâm Thi Ngữ cười, rơi lệ đưa tay cầm lấy tay của ba.
“Bác Lâm ” Trác Minh Liệt cung kính chào ông.
Ông Lâm cũng không hiểu rõ lắm chỉ hỏi: ” Thi Kiệt đau? Nó không tới đây sao?”
Lâm Thi Ngữ nhìn Lâm Thi An một cái, không biết nói với ba thế nào.
“Thi kiệt tạm thời sang nước ngoài làm giáo sư!” Lâm Thi An nói dối ba nói.
“Thi An chân của con?”
Năm năm không gặp con trai con gái cũng thay đổi.
“Ba chúng ta về thôi, về rồi con sẽ kể lại mọi chuyện!” Lâm Thi Ngữ dìu ba mình lên xe.
Và cùng là ngày hôm đó, vụ án Hàn Ti Nhã cố ý giết người và Liên Na ăn trộm buôn bán thông tin bí mật của công ty cũng đồng thời được phán quyết. Phiên tòa xử Hàn Ti Nhã ngồi tù ba năm vì cô ta cũng chưa hẳn giết người. Còn Liên Na vì chuyện ăn trộm tài liệu cũng bị xử tù ba năm. Hai người gặp nhau trong hành lang nhà tù nhưng đều không biết mình bị cùng một người đàn ông đưa vào .
Khi đưa ông Lâm về nhà, Lâm Thi Ngữ và Lâm Thi An cũng kể lại toàn bộ câu chuyện cho ông nghe. Ông Lâm nghe xong cũng không khỏi nước mắt quanh tròng, ông lấy tập hình cũ ở trong hòm ra.Trên đó là hình ảnh của 4 cậu con trai và 3 cô gái, bọ họ đều vô cùng xinh đẹp. Chẳng ai ngờ đến kết quả sẽ như vậy. Thật ra, năm đó khi ông bị xử tù ông vẫn có khả năng chống án nhưng ông lại lựa chọn lặng im. Ông biết có rất nhiều chuyện không thể tránh được dù sao lịch sử cũng không thể xóa đi.
“Bọn họ đều đã đi chỉ còn lại một mình tôi, năm đó Bạch Diệu là người đẹp trai nhất trong số 4 người, Ngọc Chi là hoa khôi của trường, Khiếu Thiên lạnh lùng nhất, lão Hùng thực tế nhất, bọn họ đều đi rồi.” Ông Lâm tự lẩm bẩm một mình, dường như ông đang sống trong kí ức của chính mình.
“Ba người hãy nghỉ ngơi đi” Lâm Thi Ngữ an ủi ba “Hãy xem như bọn họ được giải thoát khỏi cuộc sống khổ đau này.”
Ông im lặng hồi lâu, rồi mới cầm ảnh lên đi về phòng của mình.
″ Cậu thật sự muốn đi?” Lâm Thi An khinh thường nhìn Trác Minh Liệt”Chuyện này có được hiểu là trốn tránh không?”
“Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, không phải anh luôn muốn lấy lại đồ của Nhà họ Lâm sao? Bây giờ là cơ hội đó” Trác Minh Liệt sâu kín nói.
Lâm Thi An cười cười điều khiển xe lăn đi tới một bên.
“Kinh nghiệm nhiều như vậy, cậu cho rằng tôi còn có thể nghĩ như vậy sao?”
“Mặc kệ anh muốn nghĩ gì, Trác thị sau này trông cậy vào anh!” Ra lệnh miễn cưỡng cười cười.
“Được nhưng mà cậu phải tự mình chịu lời lỗ, tôi cỉ có trách nhiệm quản lý! Đúng rồi cậu định lấy bao nhiêu tiền để thuê tôi làm CEO đây?” Lâm Thi An cau mày, lưu manh mà cười “Kể cả là người trong nhà, tôi cũng phải ăn cơm!”
Trác Minh Liệt ngẩn ra chợt cười một nụ cười xuất phát từ nội tâm, đứng lên. Lâm Thi An nhìn anh ta cũng cười. Hai người vươn tay nắm tay nhau thật chặt.
“Chăm sóc Thi Ngữ thật tốt, trở về sớm chút!”
“Ừm, em đã biết!” Trác Minh Liệt trầm giọng nói.
Tại nghĩ trang,
Trước khi đi Trác Minh Liệt, Lâm Thi Ngữ và Lâm Thi An đi đến nghĩ trang.
Bởi vì không biết ý muốn của mẹ cho nên Trác Minh Liệt chỉ có an tang ba người họ ở gần nhau. . . Lý Triết Vũ thì cách xa bọn họ một chút.
“Ba mẹ” Trác Minh Liệt tháo kính xuống”Minh Liệt muốn tạm thời rời khỏ nơi này một thời gian, tất cả đều đã đã qua, hi vọng mọi người ở trên trời có thể thản nhiên, tiêu tan hết mọi hận thù!”
Lâm Thi Ngữ để một bó hoa cúc lớn trước mộ bọn họ.
Sau một lúc bọn họ mới đến mộ của Lý Triết Vũ, đối diện với bọn họ là một nụ cười thật tươi trên bia mộ, nụ cười đó làm cả ba người xúc động thật lâu.
“Thật không n