
y mùa hè.
"Chúng ta thật lâu không có như vậy rồi."
"Anh bận rộn chứ sao."
Năm chữ, vô cùng đơn giản, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào ——cô đã từng thương yêu anh, liền oán trách đều lười.
Không có tâm tình, cũng chỉ là tự thuật một việc.
"Hữu Huyên, thực xin lỗi."
"Cũng không còn cái gì phải xin lỗi, lúc trước anh theo em cầu hôn thì kỳ thật em cũng rất cao hứng, chỉ là em chậm rãi hiểu được, trên thế giới tình cảm là thứ không ai có thể cam đoan điều gì, anh nói anh sẽ rất yêu quý em, em tin tưởng lúc ấy anh rất thật tình, cho dù là hiện tại, nhớ tới ngày đó có gió đêm cùng những vì sao, nhớ tới nét mặt của anh, cũng còn là một khắc lóe sáng trong đời em, em cũng không bởi vì kết quả hiện tại sẽ cảm thấy đó đều là giả dối."
Hữu Huyên dừng một chút, lo lắng tìm từ, "Ngay lúc đó thật sự hạnh phúc, tình yêu cũng là thật, chỉ là......Em không có biện pháp vượt qua cuộc sống như vậy, lừa mình dối người có thể duy trì mặt ngoài, chỉ cần không lộ ra chân tướng, em vẫn lo được người khác hâm mộ là cô bé lọ lem gả vào nhà giàu có——khu nhà cao cấp giống cảnh trong phim, mỗi quý sẽ có người cầm y phục đi theo chân ghi chép mục nhỏ để cho em chọn lựa, mẹ chồng mua châu báu đồ trang sức cũng nhất định sẽ có phần em, xuất nhập đi lại đều có đưa đón, thìa rơi trên mặt đất đều có người giúp em nhặt...... Chính là, em tuyệt không cảm thấy hạnh phúc, đây không phải hạnh phúc em muốn."
"Em có phải hay không rất giận anh luôn đi công tác?"
Cô gật đầu, "Em còn rất giận anh coi cái USB như bảo bối vậy."
"Đó là công việc của anh."
"Em biết rõ, cho nên em không có đem nó ném vào thùng rác."
Cô hận chết cái USB kia. (USB: không làm gì mà cũng dính đạn nữa trời !!!)
USB của anh tuyệt đối là một trong những sát thủ hôn nhân của cô, cô thật sự rất không có ý nghĩ bỏ qua cho nó.
Chỉ là, vợ nhỏ của anh để lại trong cặp tài liệu, trên thế giới này dám động vào cặp tài liệu của anh không có vài người, nếu như không thấy, nghi phạm lớn nhất chính là cô, cô không nghĩ mình chọc vào phiền toái. (Tiểu lão bà á, chị đang nghĩ gì vậy trời =.=! )
Uông Hữu Huyên nghiêng đầu nhìn anh, "Bất quá thành thật nói cho anh biết, buổi sáng em thu dọn đồ đạc thì từng có một lần xúc động muốn tìm nó."
Người đàn ông lộ ra một nụ cười khổ, "Còn gì nữa không?"
Bọn họ thật lâu không có trò chuyện rồi, thừa cơ hội này, anh muốn biết Hữu Huyên đối sự tình nào thấy bất mãn, anh phải hiểu, mới biết được phải sửa đổi như thế nào.
"Còn có em cũng chán ghét anh cùng Phùng Nhã Trung còn có Trình Khả San khoảng cách gần như vậy.”
"Các cô ấy là một người là bạn hợp tác công việc, một người là thư kí tốt."
Đối với văn phòng mà nói, kế toán viên cao cấp cùng luật sư đều không thể thiếu, anh cùng Phùng Nhã Trung vì vậy hợp tác không tồi, về phần Trình Khả San là nữ thư ký vạn năng của anh, năng lực làm việc rất tốt, trọng điểm chính xác, hai người con gái này chưa từng đối với anh tỏ vẻ hảo cảm, công việc là công việc, tuyệt không mập mờ.
Đại khái nửa năm trước bọn họ vì chuyện này mà cãi nhau, anh còn tưởng rằng mình đã giải thích được rất rõ ràng, cũng giành được thông cảm của cô, không nghĩ tới......
"Em còn rõ ràng Phùng Nhã Trung là thanh mai trúc mã của anh, ba mẹ anh coi cô ấy là người vợ tốt nhất, biết rõ Trình Khả San quá ngũ quan, trảm lục tướng* mới giành đến công việc này, mà cha cô là lão Đại trong giới chính trị, nhưng anh phải biết rằng...... Quên đi, hiện tại nói những thứ này đều không có ý nghĩa gì."
(*quá ngũ quan, trảm lục tướng: qua năm cửa ải, chém sáu tướng. Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn ; ** giới chính trị )
"Anh đang nghe."
Cô lộ ra vẻ mặt kỳ quái, "Muốn nghe vợ trước phàn nàn?"
"Ly hôn là em nói, anh muốn biết rõ nguyên nhân."
"Anh chừng nào thì trở nên kỳ quái như thế rồi?"
"Nói mau." Xe gần đi vào nội thành rồi, anh không thừa dịp cơ hội thật tốt này đem nội tâm bất mãn của cô đào ra, sau này nếu tự nhiên hỏi ra những chuyện này cũng không phải là dễ dàng như vậy.
"Hạ Thượng Thần, anh quá lãng phí sự thông minh của anh, loại vấn đề này còn muốn hỏi em? Đổi chỗ mà thử suy nghĩ một chút, giả thiết em cùng một soái ca hợp tác công việc, lại có một cái soái ca thư kí, em cùng soái ca một vì liên quan đến công việc sẽ ở ngoài qua đêm, năm trăm gian phòng khách sạn lớn, em lại cùng soái ca một ở chung một phòng, nguyên nhân là soái ca sợ ma nên em muốn bảo vệ anh ấy, ông xã khó chịu không quan hệ, cảm giác của soái ca mới là quan trọng nhất."
Hạ Thượng Thần không nói gì.
Bởi vì Phùng Nhã Trung sợ ma, cho nên đi công tác đến giờ bọn họ đều là đặt phòng chung hai người hai giường, Hữu Huyên sau khi biết rất có ý kiến, anh cũng đáp ứng sau này sẽ phân phòng, chính là, mỗi khi ở khách sạn làm thủ tục thì thấy ánh mắt cầu khẩn của Phùng Nhã Trung, anh lại có cảm giác không cách nào cự tuyệt.
Bọn họ từ nhỏ nhận thức chung, cô chính là một người rất nhát gan, loại sợ hãi này không sai, anh k