
sinh hoạt, mà không chỉ một câu trên miệng em yêu anh...... Em đã, đã không biết là mình được yêu...... Thời gian của anh vĩnh viễn không dành cho em...... Chúng ta mới kết hôn ba năm......"
Uông Hữu Huyên hít sâu một hơi, "Chúng ta ly hôn đi."
Người đàn ông nhăn lông mày lại, biểu lộ nghiêm túc, không nói lời nào.
Người phụ nữ bổ sung một câu, "Em nói thật."
Tuy cô không khóc lóc kêu to, cũng không có hai mắt đẫm lệ xúc động, nhưng tâm tình của cô là thật.
Đối mặt với cha mẹ chồng chú ý từng chi tiết, đối mặt với em chồng luôn có lòng thù địch sâu sắc,cô không cách nào quen được với cuộc sống xa hoa. Còn có, tâm hồn chồng cô càng lúc càng xa, đây hết thảy cũng làm cho cô cảm thấy mệt mỏi.
Sau đó có một ngày, cô đột nhiên cảm thấy, đã không còn vui vẻ, vậy ly hôn chứ sao.
Cha mẹ chồng cùng em chồng nhất định rất tán thành bọn họ ly hôn, cô lập tức có ba phiếu, còn nữa, bọn họ không có con, cái này lại khiến cho thủ tục đơn giản hơn, cuối cùng, cô cũng không muốn mượn cuộc hôn nhân này để kiếm tiền, sẽ không cần phí phụng dưỡng, nếu quả thật cần hẳn là sẽ rất dễ dàng.
Nghĩ thông suốt điều ấy, muốn hạ quyết tâm thật dễ dàng.
Vừa vặn hôm nay có cơ hội, cô liền......
Căn cứ vào việc biết rõ mình thuộc về hình tượng dễ dàng làm loạn, vì vậy, Uông Hữu Huyên lại nói một lần, "Em muốn ly hôn, xin anh...... đồng ý cùng em ly hôn."
Nói thật, Uông Hữu Huyên thật sự bội phục mình.
Rõ ràng, cô ở Hạ gia làm vợ cũng ba năm.
Ba năm trôi mau, vượt qua một ngàn ngày, cô lại có thể tại nơi xa hoa này, thời gian qua lâu như vậy nhưng thủy chung không hợp cuộc sống trong thành bảo*. (*thành lũy, pháo đài, lâu đài)
Đúng, cô dùng từ “lâu”, bởi vì cô ở trong tòa thành bảo, cảm xúc xuất hiện thường xuyên nhất là bất đắc dĩ, thứ hai là vô lực, sau đó chỉ cần cùng cha mẹ chồng hoặc là em chồng ở cùng một chỗ, chính là không có lời nào để nói.
Kết hôn đến bây giờ, cô đại khái chỉ có ba ngày đầu tiên mỉm cười đẩy cửa sổ ra nghênh đón ánh mặt trời, về sau mỗi một ngày, mỗi lần nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức sẽ có loại cảm giác nặng nề.
Cho dù hôm nay không có việc gì, nhưng chủ nhật cũng nhất định có việc, không phải đi nhà người ta làm khách, chính là người khác tới nhà mình làm khách,bất luận loại nào, đều là tầng lớp thượng lưu trong xã hội tụ hội*. Không phải cô đang nói..., so về bằng hữu tụ hội, càng giống một cuộc so tài phân cao thấp. (*họp mặt, gặp mặt)
Tất cả mọi người so xem giày ai đắt, túi xách người nào khó mua, người nào mời được nhà thiết kế nổi tiếng nào đặc biệt đo người may lễ phục cho, sau đó nói về châu báu XX đưa ra đồ số lượng có hạn, nhãn hiệu OO lại làm ra những tác phẩm tinh vi hơn, bởi vì mưa ít, cho nên vị rượu nho khá rõ, có nhớ có một năm mưa ít đã ủ ra rượu nho kinh điển, mùi thơm đó thật ưu nhã....
Uông Hữu Huyên hoàn toàn là vịt nghe sấm. (tranhquy: Ôi khổ chị tôi quá, Huyên tỷ: *chu môi + nước mắt lưng tròng*)
Bởi vì nghe không hiểu, cho nên giấu dốt là phương pháp tốt nhất, mỗi lần cùng mẹ chồng hoặc là em chồng dự họp trong trường hợp này, cô luôn ngoan ngoãn đi theo, lộ ra khuôn mặt tươi cười đã được luyện tập qua.
Kiểu cười này cô cùng Tiểu Đình luyện tập thật lâu, mới đạt tới trình độ này, cô cảm thấy như thế rất hiệu quả, trên cơ bản mà nói, coi như hữu dụng.
Chỉ có một lần, mẹ chồng gặp mặt một đôi mẹ con họ Phùng, Phùng thái thái* giống như đối với cô có ý kiến, một mực muốn cô nói chuyện về hứng thú của mình, trước kia mẹ chồng ít nhiều luôn giúp cô giải vây không biết vì cái gì lần đó không hề nói gì cả, bên cạnh đã vây quanh một vòng người nhỏ, cô cảm thấy nếu không mở miệng thì thật thất lễ, vì vậy, trung tâm truyền thuyết tiết kiệm lời nói như vàng. Trường hợp hiếm thấy ở buổi xã giao Hạ phu nhân lại mở miệng vàng. (*bà, bà chủ, bà lớn)
"Mọi người cảm thấy ——"
Mới nói bốn chữ, rất rõ ràng, một nhóm người đều nín thở ngưng mắt, chờ cô tiếp tục phát biểu cao kiến về thượng phẩm
"Người ngoài hành tinh ở tinh cầu khác, bọn họ định nghĩa danh thiếp và xã giao thế nào?" (Tranhquy: Oh my love!!!!!! Ta muốn bất tỉnh)
Trong nháy mắt, tất cả mọi người há to mồm, xem như không thể tin nổi những gì chính mình nghe được.
"Bọn họ cũng mang giày cao gót sao? Xịt nước hoa sao? Hay nói, trong định nghĩa của bọn họ, mùi gì có thể xưng là nước hoa?"
Tất cả mọi người yên lặng.(Tranhquy “bình lựng”: không shock vì quá shock. Huyên tỷ, chị thật là “cực phẩm” nhân gian =.=!!!)
Về sau cô mới biết được Phùng thái thái là bạn tốt của mẹ chồng, một mực xem Hạ Thượng Thần là con rể tốt nhất, về phần Phùng tiểu thư gọi là Phùng Nhã Trung, là thạc sĩ danh tiếng, có giấy phép kế toán viên cao cấp, là người vợ tốt nhất trong mắt mẹ chồng cô, nói cách khác, đây là tình đầu ý hợp thân gia hợp tác đã gặp phải một tên Trình Giảo Kim như cô nên đột nhiên sinh lòng khó chịu, cho nên muốn cô lộ ra một chút xấu hổ.
Nhưng Uông Hữu Huyên luôn thấy khó hiểu, Phùng thái thái còn chưa tính, mẹ chồng làm chi cũng muốn cô mất mặt?(Tranhquy: thật là không ưa nổi bà mẹ chồng này, bôi xấu vợ của con trai à)