
yên Quyên đột nhiên cảm thấy, tạm nghỉ học không sao, thật sự, nếu như con trai thích, anh hiện tại có thể du lịch vòng quanh thế giới bằng xe đạp lần nữa, nhưng là, không phải cái này, trời ạ! (đi du lịch thế giới = xe đạp đấy, mọi người ạ^:)^ )
Buổi tối bảy giờ, quán ăn Roman, nghe xong sự kiện của Hạ Thượng Thần, hai vợ chồng không hẹn mà cùng há to mồm, sau đó yên lặng bưng chén nước lên uống một ngụm. (hahaha, phản ứng 2 bác này vui thật)
"Thượng Thần, ba mẹ vừa mới không có nghe rõ, con ở đây nói một lần nữa." Nhất định là nghe lầm, con của bọn họ sẽ không làm chuyện tình thái quá* như vậy. (* không hợp thói thường)
"Ba mẹ, thực xin lỗi, một tháng trước con đã cùng Hữu Huyên đi công chứng."
"Công, công chứng?" Hạ Hữu Hòa tuy cố gắng trấn định, nhưng hiện tại quá kinh ngạc, đại luật sư ở toà án đọc thuộc lòng như sông chảy vẫn nhịn không được cà lăm.
"Dạ, công chứng."
"Con nói với ai?"
"Uông Hữu Huyên."
Ba năm sau. (thời gian trôi mau a)
Uông Hữu Huyên đem nước trái cây trong ly uống xong, ấn ấn khăn tay lên khóe miệng, ngồi đối diện tại một chỗ khác ở bàn trượng phu lộ ra vẻ hơi nghi vấn mỉm cười, "Anh hôm nay như thế nào lại rảnh?"
"Em cứ nói đi?"
"Không phải sinh nhật của em, không phải sinh nhật anh, cũng không phải ngày kỷ niệm kết hôn, em đoán không ra."
Cô rất thẳng thắn nói, "Vì tránh cho em suy nghĩ miên man, hay là anh trực tiếp nói cho em biết thì tốt hơn."
"Lão công hẹn lão bà ăn cơm trưa có gì kỳ quái?"
"Lời của người khác sẽ không kỳ quái, lời của anh ngược lại rất kỳ quái."
Uông Hữu Huyên tìm tòi nghiên cứu Hạ Thượng Thần. Rõ ràng hẹn cô ăn cơm trưa, anh không phải bề bộn nhiều việc sao? Bọn họ từ lúc ngồi xuống cho đến bây giờ, điện thoại di động của anh đại khái đã vang lên hơn mười lần—— tuy đã đặt chế độ im lặng, nhưng màn hình vẫn luôn phát sáng, cô luôn nhìn vào áo sơ mi của anh cứ cách vài phút nó lại phát sáng.
Là do buổi sáng bị kẹp cửa, hay do quá bận rộn đến không chịu nổi mà buông tay?
Uông Hữu Huyên nghĩ như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.
Hạ Thượng Thần so với tưởng tượng của cô còn bề bộn nhiều việc hơn.
Kết hôn năm thứ nhất thì anh mỗi ngày đều về nhà ăn cơm tối, năm thứ hai, có chừng ba ngày mới về nhà ăn cơm tối một lần, đến năm nay, cô đã có chút nhớ không rõ ràng lắm lần trước hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm là lúc nào.
Đây đương nhiên công trạng phải thuộc về sự nổi tiếng của anh.
Có khi hai vợ chồng trong trường hợp dự họp xã giao, tất cả mọi người nói hổ phụ sinh khuyển tử, Hạ Hữu Hòa dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thành lập văn phòng luật sư nổi tiếng nhất nhì, con của ông hiển nhiên cùng cha mình đều lợi hại như nhau, năm thứ nhất học tập, năm thứ hai bắt đầu trên danh nghĩa, năm thứ ba thì đúng là chủ đạo.
Trải qua phỏng vấn của vài tạp chí, phóng viên đều ghi tiêu đề ngôi sao mới ở giới luật sư này.
Vừa mới bắt đầu, Uông Hữu Huyên còn cảm thấy kiêu ngạo, "Xem, đây là chồng của tôi ——" bất quá gần nửa năm nay cô vừa xem tạp chí vừa nghĩ, "Ai, nguyên nhân chính là bộ dạng của anh hiện giờ." "Hả, anh khi nào thì mua cà vạt " "Trời ạ, trán của anh mọc hai quả đậu." (đọc khúc này ta thấy suy nghĩ Huyên tỷ buồn cười quá xá:lol: )
Bọn họ trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng kỳ thật đã sắp biến thành bạn cùng phòng rồi, nếu mỗi ngày khi rời giường anh không hôn cô, cô thậm chí đã xem rằng chính mình đang ở nhờ.
Trước kia tha thiết chờ đợi có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, nay đã thành sự thật, so với sự ngọt ngào, thật không biết làm sao.
"Hữu Huyên, làm sao vậy? Món ăn không hợp khẩu vị?"
"Không, ăn rất ngon."
"Anh thấy em ăn không nhiều lắm." Đây đều là món ăn cô thích, đầu bếp có tay nghề không tồi, nhưng mỗi món ăn cô chỉ ăn vài miếng.
Cô thật sự là ăn quá ít.
Mặc dù anh có cảm giác thể trọng của cô nhẹ đi, chính là không nghĩ tới cô đã gầy nhiều như vậy.
Hai ngày trước anh về nhà thì chứng kiến Trần tẩu ôm một đống quần áo Hữu Huyên nói muốn đi sửa lại, anh lúc này mới giật mình, số đo quần áo Hữu Huyên đã đổi từ size m thành s, hiện tại ngay cả size s cũng rộng rãi, phải cầm lấy đi sửa nhỏ hơn một chút.
Bởi vì lễ nghi trên bàn ăn rất phiền phức, Hữu Huyên ở nhà lúc ăn cơm rất có áp lực, sợ làm sai thứ tự, bữa ăn chính đều ăn không nhiều lắm, phương án thay thế chính là hai vợ chồng cất dấu không ít đồ ăn vặt ở trong phòng, đói bụng rồi đi ra sân thượng phòng mình ăn tại chỗ, nhưng bây giờ nghĩ lại, đồ ăn vặt trong tủ kia đã trống không từ lâu rồi.
Phát hiện quần áo của cô nhỏ hơn trước, hôm sau, anh gọi điện thoại cho một chuyên gia quen biết, chuyên gia nói, cái này có thể là bởi vì nội tâm bị áp lực, làm cho sinh lý biến hóa, người chồng cần phải chiều chuộng nhiều hơn, quan tâm đến cô nhiều hơn, có thể, an bài một chuyến du lịch, chuyện trong lòng buông lỏng xuống, hẳn là sẽ khôi phục chứng thèm ăn.
Cho nên đơn giản chỉ cần sắp xếp thời gian, nghỉ hai giờ, đặt gian phòng tại nhà hàng cao cấp này, nhưng Hữu Huyên ăn vẫn ít như vậy.
Anh vẫy tay với bồi bàn, phân phó có thể mang món điểm tâm ngọt sau bữa cơm ra.
B