
tình thâm, anh nghĩ bọn họ rất mong được nhìn thấy cháu mình.
Sờ sờ bàn tay nhỏ bé, sờ sờ đôi chân nhỏ bé, chụp mấy tấm hình, mà không phải chỉ nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động lộ ra nụ cười có điểm tịch mịch.
"Được."
Thấy cô thoải mái đáp ứng, người đàn ông thở dài nhẹ nhõm cảm giác, "Cám ơn em."
"Anh không cần phải dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy nói cám ơn với em, em cảm thấy thật kỳ quái...... Anh có phải hay không còn có lời gì chưa nói? Nói luôn một lần cho em biết, không cần phải nói từng chút, từng chút, làm em sợ."
"Anh còn có hai chuyện nữa."
Xem đi, cô biết mà.
Người đàn ông trên mặt tựu viết "Chúng ta hảo hảo nói một chút", mà loại bộ dáng đó tuyệt đối không có khả năng chỉ là muốn hỏi một việc.
"Nhà trọ này không có phòng ngăn, kỳ thật rất bất tiện, chúng ta nên đi tìm nhà trọ khác đi."
Xem phòng ở sao...... Cũng được.
Có cục cưng xong, vì chất lượng cuộc sống mà suy nghĩ, nên đổi chỗ ở tương đối tốt, đứa trẻ cũng không phải vĩnh viễn luôn nhỏ như vậy, nó sẽ lớn lên, đâu phải cứ ngủ mãi giường trẻ sơ sinh, nó cần có giường của riêng mình, tủ quần áo của mình, thư phòng của mình, những thứ này đều có nghĩa là bọn họ cần nhiều gian phòng.
"Anh xem khi nào thì thuận tiện, em xin nghỉ với Tôn tỷ. Nói đến tiền, tờ chi phiếu anh cho lần trước, em chỉ dùng một ít, còn hơn bốn trăm vạn......"
"Em muốn ở khu nhà cao cấp 100m vuông sao?"
Uông Hữu Huyên cảm thấy cái vấn đề này tuy không giải thích được, nhưng vẫn trả lời, "Không muốn."
Ba người ở nhà lớn như vậy, người làm cơm không tốt cũng phải gọi điện thoại, một chút cảm giác ở nhà đều không có, cô không thích.
"Ba bốn mươi mét vuông có đủ ở hay không?"
Gật đầu. Đương nhiên đủ rồi, sinh nhiều thêm một hai đứa cũng đủ ở.
"Vậy không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."
"Nhưng mà......"
"Không nhưng mà, nếu là nhà to cửa rộng anh không có biện pháp, nhưng nhà trọ bình thường như em nói thì không có vấn đề, yên tâm, là tiền của anh."
"Ừ." Uông Hữu Huyên ngoan ngoãn tiếp nhận thuyết phục của anh, "Anh nói tiếp chuyện khác đi?"
"Cuối cùng thảo luận một việc không quan hệ, mà là một vấn đề từ trước, anh cảm thấy thay vì để em phát hiện, sau đó kinh ngạc, không bằng anh thẳng thắn trước với em."
Lại bắt đầu giọng quan*. (* miệng lưỡi nhà quan, hách dịch)
Mỗi lần anh dung giọng quan hách dịch, nhất định sẽ làm cho cô à ra tới sự tình.
"Anh không cần phải nói từng chút từng chút như vậy, mặc kệ anh muốn nói gì đều nhanh nói cho em biết."
"Hảo, chờ anh lấy thứ này."
Nói xong, anh chậm rãi mở ra cặp tài liệu, lấy ra một cái túi giấy da, rút ra hai tờ giấy, bày trước mặt cô.
Uông Hữu Huyên nhìn nhìn, trừng to mắt, "Cái này......"
Đây là thỏa thuận ly hôn trước đây cô ký với anh mà, vì cái gì chỉ có cô kí tên, còn anh thì không thấy? Như thế nào ô kí tên của anh vẫn trắng —— ý nghĩ dâng lên, cô một mực không có hỏi thủ tục ly hôn làm ra sao.
Lúc mới bắt đầu bởi vì thương tâm hỗn loạn không muốn xác định, về sau có bảo bối, toàn tâm toàn ý chờ mong tiểu sinh mệnh sinh ra, tự nhiên vấn đề này cũng nhét sau đầu.
Anh...... Anh hoàn toàn không kí sao!
Một người kí tên...... Chậm đã, nói như vậy chẳng phải đại biểu bọn họ kỳ thật vẫn tồn tại quan hệ hôn nhân?
Anh vì cái gì lại bảo vệ bí mật này đã hơn một năm, hiện tại đột nhiên lại thẳng thắn nói với cô? A, nhất định là gần đây có chuyện gì sẽ làm cô phát hiện sự thật này, cho nên anh mới thẳng thắn nói ra.
"Anh không có ký tên." Người đàn ông nói.
"Em thấy rồi."
"Anh cho tới bây giờ không muốn ly hôn với em."
Uông Hữu Huyên nhìn nét mặt của anh, rất giống vào ngày mùa hè đi công chứng năm đó, khi anh thành kính thay cô đeo vào chiếc nhẫn cưới, cơ hồ là trong nháy mắt, tâm tình của cô cũng trở về lúc ấy.
Tuy nhiên chính giữa đã trải qua rất nhiều chuyện, ý nghĩ của cô cũng có rất nhiều bước ngoặc, nhưng giờ này khắc này, nội tâm của cô thật là hạnh phúc, điều ấy không cần hoài nghi, "Em không hối hận khi quen anh."
"Ý là không hối hận khi gả cho anh?"
Uông Hữu Huyên dùng ngón cái cùng ngón trỏ nặn ra khoảng cách một cm, "Một chút."
Người đàn ông như sớm biết cô sẽ trả lời như vậy, cũng không ngoài ý muốn, "Anh biết rõ cuộc sống hôn nhân trước làm cho em thống khổ, cho nên lúc này đây, anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, người cha tốt, chờ em có một ngày cảm thấy hoàn toàn không hối hận, lại nói cho anh biết."
"Được."
Anh kéo cô qua, đem cô nhốt vào trong ngực, "Bụng biến mất, ôm vào thật không quen."
Uông Hữu Huyên buột miệng cười, "Anh thích em đây mập mạp sao?"
"Thích, ôm sẽ có xúc cảm rất tốt, nếu không...... Em lại ăn mập lên một chút?"
"Em đã không phải người giấy rồi, không cần lại bảo em ăn mập lên." Cô hiện tại năm mươi bốn kg, vừa vặn, là thể trọng bình thường nhất mấy năm này.
"Vậy có gì không tốt lúc em tròn trịa mập mạp anh vẫn rất yêu em mà."
"Lúc ấy trong bụng có tiểu tử kia, làm sao có thể không tròn."
"Cho nên nói ——"
Hai người đồng thời yên tĩnh trở lại, bởi vì bọn họ vừa nghe được một thanh âm nho nhỏ, nhưng gần đây rất chiếm cứ tâm tư bọn họ.
"Anh,