Vợ Yêu Có Thời Hạn

Vợ Yêu Có Thời Hạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321971

Bình chọn: 7.00/10/197 lượt.

vẽ nữa.” Nói xong, anh ôm hai mắt khóc.

Hội họa là toàn bộ cuộc sống của anh, không thể vẽ được nữa, cuộc sống của anh cũng không còn ý nghĩa gì.

“Mắt mắt của anh, còn còn phương pháp trị liệu nào nào không?”

“Bác sĩ nói có thể cấy ghép giác mạc, nhưng ở Mỹ tôi đã làm một lần rồi, kết quả là do thể chất không khỏe nên đã thất bại.” Hơn nữa giác mạc cũng không phải dễ dàng có được, một năm có rất nhiều người xếp hàng chờ được cấy ghép giác mạc, lần đó anh phải vận dụng quan hệ mới có được cơ hội cấy ghép, kết quả là dưới khát vọng và chờ mong của anh, cuối cùng giải phẫu đã thất bại.

“Vậy vậy sau khi tôi tôi chết, tôi sẽ sẽ tặng giác giác mạc cho anh.” Trước khi chết có thể giúp một người cũng là tốt.

Nghe vậy, người đàn ông ngừng khóc nức nở, kinh ngạc nâng mặt lên.

“Vì sao? Tôi cũng không quen anh.”

“Dù dù sao tôi cũng cũng không sống sống thêm được được bao lâu, có thể giúp anh anh là tốt rồi rồi, hy hy vọng sức khỏe của của anh sẽ tốt tốt hơn.”

Đó là lần đầu tiên Phí Lăng Tuyên gặp Bạch Hạo Duy, không lâu sau, Phí Lăng Tuyên đã mất vì viêm phổi.

Mà giác mạc của anh lập tức được cấy ghép cho Bạch Hạo Duy.

Bốn phía là bóng tối không thấy nổi năm ngón tay mình, giống như có cái gì đó đang lôi kéo linh hồn ra khỏi thể xác anh, loại đau đớn xé rách này, làm cho anh cảm thấy mình như bị bốn chia năm xẻ.

Anh há mồm muốn kêu đau đớn, nhưng lại không phát ra được tiếng nào, cuối cùng, đau đớn kịch liệt qua đi, anh có cảm giác mình đã rời khỏi thân thể rồi, bởi vì anh có thể bay lơ lửng.

Không lâu, trước mắt bùng lên một luồng sáng chói lóa, anh híp mắt, phát hiện một người đang nằm ở dưới, anh cảm thấy người đó có chút quen quen, tựa như mình đã gặp anh ấy ở đâu rồi.

Đang lúc anh cố gắng nhớ lại mình đã gặp anh ấy khi nào, thì anh lại nghe thấy một tiếng kêu thét chói tai, sau đó anh phát hiện phía dưới có một đám bác sĩ và y tá đang hỗn loạn.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Ngẩng đầu, anh đột nhiên phát hiện, bên cạnh mình không biết từ khi nào đã có thêm một người, anh và anh ấy, đều trôi nổi trên không.

“A, tôi nhớ ra anh là ai rồi, anh là anh họa sĩ đó! Nhưng sao anh có thể ở đây? Mau trở về đi, bọn họ đang cứu anh đấy.”

Bạch Hạo Duy nhìn anh, rồi lại nhìn đám bác sĩ và y tá đang cấp cứu bên dưới, sau đó lắc lắc đầu.

“Tôi không muốn trở về, tôi sống mệt mỏi quá.” Thân thể này vì anh say rượu quá độ mà bị tra tấn rất khổ sở, anh không muốn khổ sở như vậy nữa, anh muốn giống như bây giờ, không hề có đau đớn gì.

“Không được, anh nhất định phải trở về, anh còn có thể cứu mà, không thể ra đi như vậy được, vì tôi không cứu được nữa nên mới không thể không rời đi, anh vẫn còn cơ hội sống sót!” Phí Lăng Tuyên vội vã khuyên anh trở về.

“Tôi tặng cơ hội đó cho anh.” Anh bỗng đẩy Phí Lăng Tuyên một cái.

“A!” Phí Lăng Tuyên đột nhiên rơi xuống, sau đó, anh bị một sức mạnh vô cùng to lớn cuốn vào trong bóng tối, đau nhức như dời non lấp bể lập úp vào người anh, thoáng chốc đã làm anh ngất đi.

Vài ngày sau, anh thức tỉnh, trí nhớ là một mảnh hỗn độn, anh không nhớ rõ mình là ai, cũng không nhận ra những người đứng cạnh mình.

Hai mắt cuốn gạc, anh cố gắng suy tư trong bóng đêm.

Lại qua mấy ngày nữa, trí nhớ mất đi đã dần dần trở lại với anh, từng mảnh từng mảnh chậm rãi được ghép lại, khi một mảnh cuối cùng được ghép vào, rốt cuộc anh cũng nhớ ra mình là ai, kích động không thể tin nổi.

Anh không chết, anh có thể sống đến giờ!

Tình Hoan, Tình Hoan, anh có thể gặp lại Tình Hoan .

Anh mừng rỡ muốn gọi điện thoại cho cô.

Thật vất vả mới nhờ quản lý gọi điện giúp, nhưng câu trả lời nhận được lại là–

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tạm ngừng sử dụng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Anh kinh ngạc, tiếp tục gọi cho chị, nhưng lời nghe được chỉ là –

“Anh tìm bác sĩ Phí ạ? Mấy ngày trước chị ấy đã làm thủ tục tạm nghỉ công tác để ra nước ngoài học tập rồi.”

Giống như một ngọn lửa đang bùng cháy bỗng bị chậu nước lạnh đổ ụp xuống, người anh muốn tìm đều không thể liên lạc được, làm cho anh vừa lo lắng vừa uể oải, đổ sụp xuống giường.

Sau đó, anh nhờ quản lý tìm đến nơi Tình Hoan và Triết Tự sống, lại phát hiện ở đó đã là người đi nhà trống.

Anh lo lắng rồi lại lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay sau đó phải phẫu thuật gan, làm cho anh suy yếu phải ở lại giường bệnh hơn một tháng.

Đến khi anh có thể xuất viện, qua Trưng Tín Xã, anh đã biết Hứa Triết Tự thành lập phòng làm việc riêng.

Bất chấp thân thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, anh lập tức đi tìm.

Anh điên cuồng muốn gặp Tình Hoan, anh muốn nói với Tình Hoan, anh đã trở lại, anh đã được trở lại thế gian từ cánh cổng địa ngục.

Phí Lăng Sương đi Mỹ học hai năm, lịch trình bận rộn cuối cùng cũng được về nước.

Dàn xếp mọi việc xong, cô liền đến thăm mẹ con Hứa Tình Hoan. Đúng vậy, Tình Hoan đã sinh em bé.

Bạch Hạo Duy mở cửa nghênh đón chị vào nhà.

Cô bước vào nhà, đưa mắt nhìn phòng khách một cái, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cô nhất thời trợn tròn mắt.

“Tình Tuyên, lại đây với mẹ nào.” Hứa Tình Hoan ngồi xổm xuống, mở rộng


XtGem Forum catalog