Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh

Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321813

Bình chọn: 9.00/10/181 lượt.

híu mày. Đúng nha, bọn họ lại quên Bạch Vân học môn Anh văn không được tốt lắm.

"Mình đi cùng cậu." Âu Dương Ninh Ninh vẫn trầm mặc đột nhiên nói

chen vào một câu, "Chẳng qua phải có người giúp mình chăm sóc Lưu Manh."

Triệu Tử Long buông lỏng tay, La Lan nghi hoặc nhíu mày hỏi, "Lưu Manh?"

"Là con mèo của Ninh Ninh." Bạch Vân cười bổ sung.

"Mèo sao? Để mình, để mình!" A Phương vừa nghe có thể nuôi mèo, lập tức hưng phấn giơ tay. 99 "Mình giúp cậu chăm sóc mèo cho."

Không thể nào? Lâm Tử Kiệt chợt nhíu mày, hoài nghi người phụ nữ này

đã quên trong nhà vẫn nuôi một con chó nhưng thấy hai mắt cô tỏa sáng

lại không đành lòng ngăn cản.

Xem ra Lucky phải chịu ủy khuất trong một thời gian rồi.

***

"Mình đã nói điều này chưa nhỉ? Mình thật sự rất vui khi có những

người bạn như các cậu!" Ở đại sảnh sân, Bạch Vân nhìn những người bạn

đến tiễn mình, mỉm cười nói.

"Có, Tết hàng năm cậu đều nói." A Phương nháy mắt đáp lại thật to, khiến mọi người bật cười.

"Đến giờ rồi, mình phải đi đây." Bạch Vân cười cầm lấy hành lý đơn giản. Vài người đi đến thay phiên nhau ôm Bạch Vân.

"Trên đường phải cẩn thận đấy." Uy Uy nhẹ giọng nói.

"Chú ý giữ gìn sức khoẻ" A Phương ôm chặt cô, mỉm cười nói: "A Kiệt

có cho người của công ty anh ấy bên Mỹ đến sân bay đón cậu, sau khi đến

đó nếu có vấn đề gì thì hãy gọi điện về đây, có chuyện thì có thể nhờ

người của công ty giúp đỡ."

La Lan người cuối cùng tiến lên, cô tỏ ra tự nhiên nhưng hốc mắt lại

hồng hồng, ôm lấy Bạch Vân, giọng nói hơi khàn: "Phải đối tốt với bản

thân, nếu không thuận lợi thì hãy quay về, bọn mình luôn ở đây."

"Mình biết." Bạch Vân cảm thấy mũi cay cay, cười gật đầu.

Điện thoại đổ chuông, Bạch Vân lấy điện thoại từ trong túi ra là Nông Nông.

"Cũng may, mình sợ cậu đến cửa hải quan rồi chứ." Nông Nông cười nói: "Xin lỗi! mình đang ở cữ không thể đi tiễn cậu được."

"Không sao? Sức khỏe quan trọng hơn, mình đâu có chuyển sang Mỹ ở luôn đâu." Bạch Vân buồn cười nói.

"Ha ha, nói thật thì cậu chuyển qua đó ở cũng tốt, nhưng nếu như vậy

thì cậu phải nói con gấu nhà cậu hàng năm phải tài trợ vé máy bay cho

bọn mình qua đó thăm cậu nha."

"Ừ..." Cô khàn giọng gật đầu.

"Bạch Vân"

"Hả?"

"Phải hạnh phúc đó." Nông Nông dịu dàng nói. Nghe được câu này rốt

cuộc Bạch Vân cũng không nhịn được nữa liền rơi nước mắt, chỉ có thể

nghẹn ngào gật đầu thay cho câu trả lời.

Loa phát thanh lại vang lên, Âu Dương Ninh Ninh im lặng đưa khăn giấy cho Bạch Vân, rồi vẫy tay chào mọi người liền dắt Bạch Vân lên máy bay.

Khi lên máy bay, Bạch Vân không cầm được nước mắt khóc như mưa. Âu Dương Ninh Ninh tiếp tục đưa khăn giấy cho cô.

Sau đó máy bay cất cánh, rời khỏi mặt đất bay vào không trung.

Nhìn nhà cửa ngoài cửa sổ càng ngày càng nhỏ, Ninh Ninh liên tục đưa

khăn giấy cho cô, nhẹ giọng nói: "Thành thật mà nói thì trước kia mình

không biết cậu có thể khóc kinh thiên động địa đến vậy."

Hốc mắt Bạch Vân hồng hồng nhìn Ninh Ninh, thật lâu sau mới mới chậm rãi nói: "Thật sự thì mình cũng không biết."

Hai người nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười. d2 Máy bay xuyên qua mây xé

gió bay lên cao, đã không còn nhìn thấy nhà cửa phía dưới, chỉ còn mây

cùng trời và ánh nắng chói chang.

Taxi dừng trước cánh cửa sắt được trạm trổ rất công phu.

Trả tiền xe xong cô liền xuống xe, mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị,

nhưng khi xoay người nhìn thấy rõ cảnh vật trong cánh cửa kia thì bàn

tay cô đổ mồ hôi lạnh, dạ dày thắt chặt lại.

Nơi này rất lớn, thật sự rất lớn. Phía sau cánh cửa được trạm trổ này là một con đường nhựa kéo dài và mất hút ở... 2 trong rừng rậm, chẳng

lẽ đây là sân nhà của gia đình anh, cô lại cảm thấy đây chính là một khu rừng. Trên thực tế cô đứng trước cánh cửa sắt tinh xảo này nhưng lại

không thấy bên trong có ngôi nhà nào, chỉ có một rừng cây...

Đột nhiên tiếng chó sủa vang lên, bốn măn con chó Dubin cùng sủa, hung dữ muốn xông ra khỏi cửa sắt.

Cô sợ hãi lui một bước, chó Dubin hướng cô sủa không ngừng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, gống như muốn lao về phía này cắn cô, nếu không phải

chúng bị nhốt phía trong cửa sắt thì cô đã lập tức bỏ chạy về khách sạn.

Cô đang do dự có nên nhấn chuông hay không thì một tiếng quát vang lên, toàn bộ những chú chó kia đều im lặng.

Cô nghe thấy tiếng quát thì quay đầu lại nhìn thấy hai người đàn ông

hình như là bảo vệ không biết từ đâu xuất hiện, trong đó có một người

thì vỗ vỗ đầu lũ chó, còn một người thì đi đến cạnh cửa, mở miệng nói

chuyện. 5 Cô nghĩ rằng anh ta đang hỏi thăm cô.

Bạch Vân mỉm cười, lấy ra những giấy tờ đã chuẩn bị từ trước đưa cho anh.

Người đàn ông đó đưa tay nhận lấy, nhìn một lúc sau đó nhíu mày, nói

với cô một câu tiếng Anh, rồi lấy bộ đàm bên hông nói vài câu.

Cô chỉ hiểu một từ duy nhất một từ trong câu tiếng Anh kia đó là từ "WAIT", kêu cô chờ sao?

Không thành vấn đề, cô có thể chờ.

Vượt qua Thái Bình Dương đến một thành phố phồng vinh khác nhưng mặt

trời vẫn to như cũ, đứng đợt vài phút mà trán cô đã toát mồ hôi.

Thật ra thì, lúc này cô nên ở tronng khách sạn đợi tin tức, nhưng s


Old school Swatch Watches