Polly po-cket
Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh

Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321842

Bình chọn: 7.5.00/10/184 lượt.

tình trạng của ông đã tốt hơn cũng không miễn cưỡng ông, chỉ ngồi bên cạnh ông.

Hình như ông thích có người nhìn mình nên mặt ông vẫn nhăn lại, cho

nên cô quay đầu nhìn về phía mặt biển, tuy biết rằng ông không hiểu mình nói gì nhưng cô vẫn nói: "Bờ biển này rất đẹp đúng không? Con có một

người bạn ở đây, không biết trước kia anh ấy có đến đây dạo chơi không

nữa..."

Nhìn về phía ông, thấy ông không còn đau như trước nữa, cô thở nhẹ

một hơi, tiếp tục nói: "Kỳ thật, ông hơi giống anh ấy, hoặc nên nói là

anh ấy lớn lên giống ông, dù sao ông cũng lớn tuổi hơn anh ấy, hay cũng

có thể anh ấy có quan hệ với ông."

Ông ấy nhìn cô, nhưng vẫn im lặng.

Nhìn sống biển từ từ dâng lên, Bạch Vân hít sâu, lẩm bẩm nói: "Trên

thực tế, không lâu trước đây con kết hôn với anh ấy. 0e Anh ấy không

thường nói về chuyện của bản thân, mãi cho đến gần đây con mới biêt anh

ấy đã sống ở nơi này rất nhiều năm."

Bạch Vân vuốt ve nhẫn cưới trên ngón giáp út, tim đập nhanh và loạn

nhịp. 91 "Có nhiều lúc con sẽ nghĩ, tại sao anh ấy lại cưới con? Tính

tình con có hơi kỳ cục, bộ dáng cũng không phải quá xinh đẹp..."

Ông lão ho hai tiếng, Bạch Vân quay đầu: "Người có khỏe không?"

Ông ấy nhíu mày, nhưng vẫn ngồi thẳng lưng, một tay vẫn xoa xoa ngực

còn một tay thì cầm cây gậy dặt ở dưới đất lên, hình như ngực không còn

đau, nhưng ông cũng không có ý muốn đứng lên rời đi.

Cô hơi hoài nghi ông cậy mạnh làm ra vẻ không có vệc gì, cho nên Bạch Vân vẫn tiếp tục ngồi, lấy quả táo to trong giỏ ra, lại lấy một con dao ra gọt vỏ táo, sau đó cắt nhỏ ra đưa cho ông một miếng, "APPLE?"

"NO."

Giọng trầm thấp của ông vang lên, trên mặt không có cảm xúc gì, chẳng qua con người màu lam kia cũng không lộ ra vẻ không vui, Bạch Vân nhếch miệng cười, tự mình ăn lấy.

"Thật ra cho đến bây giờ, con vẫn không thể tin được rằng mình đã lập gia đình rồi." Ăn hết một miếng táo lại cắt một miếng khác bỏ vào

miệng, nhìn Thái Bình Dương lấp lánh phía trước, lẩm bẩm nói: "Mỗi sáng

tỉnh lại, phát hiện bên cạnh mình có thêm một người đàn ông, rồi sau đó

mới nhớ mình đã kết hôn, hơn nữa mình cũng rất yêu người đàn ông đó, cái cảm giác ấy thật là lạ..."

Cô lại im lặng ăn hết miếng táo, chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Liếc nhìn cô gái Phương Đông bỗng nhiên im lặng, ông lão nhíu mày,

phát hiện mới phơi nắng một chút mà khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đã đỏ

rực.

Ông cởi mũ rơm mà cô đã đội giúp ông ra, đội lại lên đầu cô.

Đột nhiên thấy râm mát, cô hồi phục tinh thần, quay đầu lại khẽ mỉm cười với ông, "Ông thấy tốt hơn rồi chứ?"

Ông lão im lặng không nói, nhìn cô, hình như đang suy nghĩ gì đó.

"A, con lại quên ông nghe không hiểu tiếng Trung." Bạch Vân cười khẽ

một tiếng, vuốt lọn tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, "Kỳ quái. không

biết tại sao con lại nói với ông những chuyện này? Có thể chắc tại ông

nghe không hiểu chăng, Thật là không được mà, chắc chắn ông sẽ nghĩ tại

sao người phụ nữ này lại nói nhiều như vậy, bình thường con không có như vậy."

Trong mắt ông hiện lên ý cười, vẻ mặt cũng dịu xuống.

Bạch Vân bỏ vỏ và hạt táo vào trong túi ni-lon đã chuẩn bị trước đó,

sau lại lấy khăn giấy ra lau sạch dao cắt trái cây, cười nói: "May là

ông không có chuyện gì, nếu không ông không biết tiếng Trung con lại

không biết tiếng Anh, cho dù con gọi 119, không là 911 mới đúng, cái này do con coi phim mà biết." Cô hơi nghiêng đầu lại nói đùa, "Dựa vào vốn

tiếng Anh của con, nếu có gọi 911, cũng không thể nói rõ tình trạng của

bệnh nhân."

Ông lão chống gậy đứng lên.

Bạch Vân cúng đứng lên theo, đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông,

cô nhận điện thoại. "A lô! Ninh Ninh? Chuyện gì? Thật sự? Cậu chờ một

chút..." thấy ông lão xoay người rời đi, cô lo lắng nên vội vàng đuổi

theo, vỗ nhẹ cánh tay ông, dùng vốn từ Anh văn ít ỏi của mình nói:

"WAIT! YOUALONE,OK?" (Đợi chút! Ông đi một mình được không?)

Không nghĩ rằng cô sẽ đuổi theo mình, ông lão hơi hơi sững sờ, sau đó khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười hiếm có, "DON’T WORRY." (Không cần lo

lắng.)

Bạch Vân nhíu mày, vẫn hơi lo lắng nhưng ông lão chỉ khẽ vuốt cằm,

rồi xoay người rời đi. 61 Thấy bước đi của ông rất vững, cô chỉ có thể

nhìn ông đi xa, Ninh Ninh lại nói gì đó, cô vội lấy lại tinh thần nói:

"Không có gì, mình sẽ lập tức quay về."

Nhấn phím kết thúc cuộc gọi, cô gọi điện kêu taxi sau đó gom đồ đi đến ven đường.

Rời khỏi bờ cát, cô ngồi trên đường cái đi giày xăng-̣đan vào, bóng

dáng ông lão trên bờ cát bây giờ đã thành một chấm nhỏ, xem ra ông ấy đã tốt hơn nhiều rồi.

Không lâu sau taxi đến, cô lại quay đầu nhìn bóng dáng rồi mới ngồi vào xe, đi về khách sạn ở trung tâm thành phố.

---------------------------------------------------------

Vừa vào phòng khách sạn, Bạch Vân liền thấy một người đàn ông đang ở trên giường đùa giỡn với Ninh Ninh, cô chết đứng tại cửa.

Đùa giỡn? Không sai? Người đàn ông? Không sai!

Trên thực tế, người đàn ông kia không chỉ đè Ninh Ninh trên giường,

tư thế hai người rất ái muội, Ninh Ninh lại đỏ mặt càng cho bầu không

khí trở lên mập mờ.

"Khụ ừ..