
nói của ông lúc này khiến cô hơi nhíu mày.
"Con lập tức ly hôn cho cha, cô gái đó không xứng với con!"
"Không xứng với tôi? Là không xứng với tôi hay không xứng với nhà họ
Bart?" Khấu Thiên Ngang ngẩng đầu chế nhạo nói: "Tôi nói cho ông biết,
người không xứng là tôi, là tôi không xứng với cô ấy, cái họ Bart này
không xứng với cô ấy!"
"Khốn khiếp!" lão Bart chống cây ba-toong đứng lên, tức giận đến nỗi
sắc trắng bệch. 3 "Cái loại đàn bà chỉ ham tài sản của nhà họ Bart, con
bị cô ta lừa...."
"Tôi cảnh cáo ông, ông dám sỉ nhục cô ấy một câu nữa..." Khấu Thiên Ngang tức giận cắt ngang lời ông.
Lão Bart càng tức giận, không đợi anh nói hết câu, liền rống lại:
"Mày là cái đồ vong ơn bội nghĩa, nếu tao không nhận mày, nếu tao không
nuôi mày..."
"Nuôi tôi, nhận tôi?" Khấu Thiên Ngang nổi trận lôi đình quát: "Nếu
không phải ông không thể sinh con, nếu ông không xảy ra vụ tai nạn kia,
ông có nghĩ đến người con gái bị ông vứt bỏ, chưa cưới mà phải sinh con, cuối cùng vì nuôi con mà làm việc quá độ đến nỗi mất mạng không? Tôi
nói cho ông biết, tất cả những gì tôi có hôm nay là do tự bản thân tôi
giành được! Coi như không có ông, tôi vẫn sống rất tốt!"
"Mày... 7 mày... mày..." lão Bart đưa tay chỉ anh, tức giận đến nỗi toàn thân phát run không nói ra lời.
"Đây là cuộc sống của tôi, Bạch Vân là vợ tôi." Anh lạnh mặt nói:
"Ông đừng hy vọng dùng tiền bạc có thể đuổi cô ấy, trên thế giới này,
không phải cái gì cũng có thể mua được bằng tiền, chẳng qua tôi nhớ ông
vĩnh viễn không hiểu!"
Lão Bart sắc mặt trắng bệch, xoa ngực, cây ba-toong ông đang cầm rơi xuống đất, lăn qua một bên.
Bạch Vân ngẩn ra, không hiểu vì sao ba người đàn ông khác không động, mặt không có cảm xúc nhìn ông lão đang phát tác bệnh tim.
"Ông không cần giả bộ, bệnh tim? Có quỷ mới tin!" Khấu Thiên Ngang
thờ ơ nhìn lão Bart đang quỳ rạp trên mặt đất. "Nếu không phải Bạch Vân
kiên trì muốn tôi về, thì một bước tôi cũng không bước vào căn nhà này!"
Ông trời? Khấu cho rằng ông ấy giả bộ? Chẳng lẽ bọn họ đều cho rằng...
Bạch Vân nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy hai người đàn ông kia ai uống cà phê thì vẫn uống cà phê, ai ăn cơm thì vẫn ăn cơm, căn bản không ai
để ý.
Làm cái gì? Mắt thấy sắc mặt lão Bart tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi
quỳ rạp xuống đất, cô vội chạy đến đỡ ông, vội móc thuốc trong túi áo
ông ra, đổ ra một viên cho ông, nhưng mà lão Bart không còn cầm được, cô liền nhét viên thuốc vào miệng ông, nhưng tình trạng của ông vẫn nghiêm trọng như cũ.
Nhìn thấy Bạch Vân, Khấu Thiên Ngang sửng sốt, nhất thời không phản
ứng kịp, sau đó lập tức kéo tay cô. "Đừng để ý đến ông ta! Ông ta giả bộ đó!"
"Ông ấy không giả bộ! Hôm qua trên bờ biển bệnh tim của ông ấy đã
phát tác một lần, là thật..." Cô còn chưa nói hết, lão Bart đã ngất lịm.
Bạch Vân đẩy Khấu ra, xoay người lại quỳ xuống đất, thấy ông đã ngừng thở và tim cũng đã ngừng đập, cô vội quay đầu lại hô to: "Còn thất thần cái gì? Mau gọi xe cấp cứu đi!"
Đáng chết! Hiện tại phải làm sao? Kỹ thuật hồi phục tim và phổi! Đúng rồi, chính là nó!
Nhìn sắc mặt đã trắng của lão Bart, cô vội vàng tìm kiến chỗ nối giữa xương sườn và xương ngực, lại lên trên thêm hai đầu ngón tay, lấy tay
đè lên đó, bắt đầu làm động tác để hồi phục tim và phổi.
Đúng rồi, là vị trí này, ép xuống tim, nhưng mấy lần đây? Cô nhớ rõ
đã học qua, nhưng ép mấy lần? Năm lần? Mười lăm lần? Đáng chết! Cô chỉ
nhớ rõ trong quá trình phải dùng miệng làm hô hấp nhân tạo hai lần.
Đáng giận, làm trước đã rồi nói!
---------------------------------------------------------
Hạ quyết tâm, trước hết làm mười lăm lần, sau đó lại làm hô hấp nhân tạo.
Một, hai, ba, bốn, năm... mười bốn, mười lăm, và hai lần hô hấp nhân tạo.
Ngắn ngủn chỉ trong vài phút, cô đã mệt gần chết, chỉ cảm thấy sống
một ngày bằng một năm, cô không ngừng lặp lại động tác giống nhau, hai
mắt nhìn chăm chú mặt ông lão, bất giác thì thào mắng: "Hô hấp, mau hô
hấp, chết tiệt! Mau hô hấp..."
Sau đó, cô cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng tim ông lão cũng
đập lại, một giây sau bác sĩ và y tá đi vào, vừa thấy họ, nhất thời Bạch Vân thở nhẹ một hơi, lui qua một bên, cô mới phát hiện, ba người đàn
ông kia, từ Khấu đến hai người em của anh, ba người vẫn đứng im tại chỗ, trên mặt không có chút máu nào.
Cô ngẩn ra, mới phát hiện người gọi xe cấp cứu là Á Lịch Thượng, nếu cô nhớ không sai, anh gọi là Alex.
"Chuyện gì vậy?" Nghe thấy ồn ào, Hawke cũng xuất hiện.
"Bệnh tim của lão đầu tử lại tái phát, thiên sứ của khấu ca dùng CPR* cứu ông ấy." Sắc mặt Alex cũng rất tái.
(*CPR là viết tắt của cụm từ tiếng anh - Cardiopulmonary
resuscitation - nghĩa là hô hấp nhân tạo, hà hơi thổi ngạt. Tuy nhiên từ tiếng việt này vẫn là chưa đủ vì với một quy trình CPR đúng cách, ta
còn cần phải dùng tay tác động vào lồng ngực (vị trí tim) để giúp máu
tuần hoàn, đồng thời mới dùng miệng giúp nạn nhân hô hấp.)
"Trước kia có học qua, chẳng qua là quên mất, nếu ông ấy có thể sống thì do mạng của ông ấy lớn."
Liếc cô một cái, Hawke nhếch miệng cười, "Quần