Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh

Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322092

Bình chọn: 9.00/10/209 lượt.

anh ta có giống như người

nào đó không, nhất thời nghĩ không thông, làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó!"

Hình như thấy cô nổi giận, hơn nữa lại nói rất nghiêm túc, khiến Bạch Vân hơi sửng sốt: "Người nào đó?"

Trong nháy mắt mặt Ninh Ninh trắng xanh, ngậm miệng lại.

Bạch Vân chấn động, "Chẳng lẽ Hawke từng..."

Ninh Ninh cứng người, thật lâu sau mặt không biểu cảm nói: "Anh ấy

nói đây là tuổi trẻ không hiểu chuyện, không cẩn thận xảy ra ngoài ý

muốn."

"Nhưng cậu không tin."

"Đúng." Mặt Âu Dương Ninh Ninh trắng bệch, "Mình không tin."

Nhìn cô nghiêm túc, cổ họng Bạch Vân thắt lại, nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể đưa tay ôm lấy cô.

Trong nháy mắt, Ninh Ninh thật sự rất muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn

nuốt nước mắt lại, đẩy đẩy Bạch Vân, nói khẽ: "Mình không sao, cậu mau

đi xem anh ta đi."

"Cậu xác định?"

"Ừ." Ninh Ninh gật gật đầu, cố mỉm cười.

Bạch Vân thở dài, sờ sờ mặt cô, "Tìm thời gian thích hợp, chúng ta cùng nói chuyện."

"Yên tâm, mình sẽ không chạy trốn." Ninh Ninh cười khổ, cô muốn chạy

cũng không được, nếu không bây giờ sẽ không lâm vào khốn cảnh này.

Đi đến cuối đường dành cho người đi bộ trong rừng cây, cô cũng thấy

vách núi cao kia, nó cao khoảng bằng ngôi nhà hai tầng, một cầu thang

ngoằn ngèo vòng qua khu nhà cao cấp, thẳng đến bãi biển.

Tuy hơi xa, nhưng cô có thể thấy anh.

Anh ngồi trên bờ cát, mặt trời bắt đầu ngả về tây, kéo dài bóng của anh, anh vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Cô từ từ đi xuống dưới, dùng vành nón che ánh mặt trời chói chang.

Sóng thay phiên nhau đập vào bờ, xa xa vọng lại tiếng chim biển ô u.

Cô tốn nhiều thời gian mới đi hết cầu thang đó, lại tốn không ít thời gian vượt qua bờ cát bị nắng chiếu cả một ngày đến nỗi nóng ran, vừa

mềm mịn lại khó đi, không cần cúi đầu nhìn cô cũng biết đôi giày

xăng-̣đan của cô nhất định là tiêu đời rồi.

Gần sát biển thì độ ẩm của bờ cát mới cao hơn, đi trên đó cũng khá hơn.

Khi sắp đến phía sau anh đột nhiên một bóng đen xông ra trước mặt cô, đó là một con chó Dubin, nó cũng giống như những con khác cô đã thấy ở

cửa lớn, bộ lông đen tỏa sáng, hai tai dựng thẳng đứng, chẳng qua nó to

lớn hơn những con chó kia, so với con chó kia, thân hình của nó giống

một con báo đen hơn.

Bạch Vân cẩn thận dừng lại, con chó kia vẫn nâng đầu, ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn cô.

"Khấu." Cô đứng tại chỗ gọi anh, hoài nghi nếu mình chỉ cần bước thêm một bước nữa, con chó đen kia sẽ xông lên cắn đứt cổ họng cô ngay lập

tức.

Anh cứng đờ, không quay đầu lại.

Thấy anh không nói, cô tiến lên thêm một bước. "Cả ngày anh đều đợi ở chỗ này?"

Dubin đen tuyền lộ ra răng nanh trắng muốt, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh báo.

Khấu Thiên Ngang đưa tay trấn an nó, nhưng vẫn không quay lại, chỉ khàn khàn nói: "Trở về phòng đi."

Thấy con chó kia được anh trấn an, liền ngoan ngoãn nằm xuống đất,

Bạch Vân thở phào, tiếp tục đi về phía trước. 1 "Nếu em không về, anh sẽ thả chó cắn em sao?"

Tấm lưng anh cứng đờ, vẫn duy trì im lặng.

"Khấu." Cô lại dịu dàng gọi.

"Tránh ra." Anh kêu lên một tiếng đau đớn, ồm ồm nói: "Đừng để ý đến anh!"

"Chuyện này... không thể nào." Bạch Vân đặt tay lên đầu vai anh, mới

biết anh đang run, rất nhỏ, rất đè nén. Cô quỳ xuống phía sau anh, ôm

lấy anh, mặt dán sát vào lưng anh, dịu dàng nói: "Những lời này anh nên

nói vào tối qua, nói trước khi cưới em, nói trước khi em yêu anh, nói

vào lần đầu tiên em gặp anh... 9 còn bây giờ, không còn kịp nữa rồi..."

Anh bắt lấy tay cô, trong nháy mắt cô sợ anh đẩy mình ra, đem cô vứt ra xa ngàn dặm.

Nhưng anh chỉ nắm chặt tay cô, gầm nhẹ: "Anh không phải người giống

như em nghĩ, em vẫn không hiểu sao? Anh không phải bạch mã hoàng tử

trong tưởng tượng của em!"

"Em không cần bạch mã hoàng tử hoàn mỹ, thứ em muốn chính là một

người đàn ông có máu có thịt." Anh nắm tay cô rất đau, nhưng cô lại cảm

thấy an lòng, chỉ vì anh không có đẩy cô ra.

"Em không thấy sao? Anh thấy chết không cứu! Anh cũng máu lạnh như ông ấy!" Anh lớn tiếng hét lên.

"Đó là vì ông ấy luôn lừa anh, Alex đã nói tất cả với em rồi." Cảm

giác được trên cô tay ẩm ướt, Bạch Vân vì anh mà cảm thấy đau lòng, biết anh khóc, bất giác vành mắt cô cũng hồng.

Tâm trạng quá đau khổ... 3 So với chính cô bị thương còn khó chịu hơn.

"Em là vợ anh, khi chúng ta kết hôn đã thề rằng ở cạnh nhau cả đời,

giúp đỡ nhau cả đời. Không cần tự mình trốn đi chữa thương, không cần

nên tìm lý do đuổi em đi, cũng không nên chuyện gì cũng một mình chịu

đựng..." Bạch Vân cắn môi, giọng khàn khàn nói: "Em biết mình muốn là

thứ gì, em không yếu đuối như vậy đâu, chúng ta là vợ chồng hiểu không?

Anh có thể khóc trước mặt em, cười trước mặt em, hát sai nhịp trước mặt

em..."

Nước mắt chảy xuống, vì nghẹn ngào mà cô không nói được.

Cổ họng nghẹn lời, ngực vì cô mà thắt lại, Khấu Thiên Ngang giống như người chết đuối mà nắm được phao, nắm chặt bàn tay cô đang ôm ngang

hông anh, giọng khàn khàn nói: "Anh... 93 không đáng..."

Không đáng? Không đáng cái gì? Không đáng có người yêu thương sao?

Trời ạ... Rốt cuộc anh bị