The Soda Pop
Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322832

Bình chọn: 8.00/10/283 lượt.



"Được, ba cũng ôm con." Cam Lâm buông cô ra mở rộng vòng tay ôm cô con gái nhỏ Thư Thụy thật chặt.

Thư Thụy từ nhỏ lớn lên chỉ có mẹ, chỉ sau khi đến Cam gia mới phát hiện chính mình có bao nhiêu khát vọng tình thương của cha.

Nhìn một nhà vui vẻ đầm ấm như vậy, cô luôn luôn vui cười. Từ sau khi ba cô tái hôn, bốn năm nay chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất từ sau khi mẹ cô qua đời.

Vốn đã mất đi nụ cười nhưng vì có Thư Uyển cô lại tìm thấy lại được.

Có lẽ đại đa số những gia đình kiểu như thế này là không hạnh phúc nhưng cô lại cảm thấy đáng mừng là gia đình mình hạnh phúc.

"Chuyện gì vui vẻ vậy?" Thư Uyển bưng món ăn từ trong bếp ra.

"Không có gì". Ba người cùng xoay qua Thư Uyển cười ha ha...

"Lại có chuyện bí mật không cho tôi

biết?" Thư Uyển dọn thức ăn ra bàn, "Nhanh đi rửa tay ăn cơm."

"Phải." Ba người đồng thanh trả lời, cùng nhau cười chạy đi rửa tay.

Quanh phòng lại vang lên tiếng cười hạnh phúc.



"Không kịp rồi, không kịp rồi, cái đồng hồ báo thức chết tiệt sao mà cũng không kêu vậy?" Cô cầm cái đồng hồ báo thức có lẽ cũng sắp phải bỏ đi, cây kim đã chỉ tám rưỡi mà cô chín giờ đã phải vào làm việc.

"Chết rồi, chết rồi hôm nay chắc là sẽ đi làm muộn mất, trời mới biết đi làm muộn sẽ bị trừ tiền". Cô vừa mặc áo miệng vừa lẩm nhẩm, mặc dù cô biết có nói đi nói lại cũng là vô ích nhưng cô chính là không thể khống chế được mỗi lần khẩn trương đều nói câu trời mới biết.

"Điềm Điềm không ăn điểm tâm sao?" Thư Uyển gọi khi thấy cô vội vội vàng vàng từ trong phòng lao ra.

"Mẹ, không kịp rồi, con bị muộn làm rồi."

Thư Uyển còn muốn nói gì đó nhưng thoáng một cái đã thấy bóng cô biến mất sau cánh cửa gỗ.

Trời mới biết ngồi xe buýt từ đây đến công ty mất mười lăm phút, trời mới biết có lúc xe buýt tời trễ, trời mới biết đến cửa lớn công ty còn phải trình bày, trời mới biết hôm nay đi làm muộn thật rồi.

"Bác tài, bác tài chờ chút, chờ tôi một chút." Cô lúc đi học rất ghét thể dục, đặc biệt là chạy bộ cô thật không nghĩ đến mình hôm nay lại có thể bộc phát lợi hại như vậy chạy bộ một cây số trong vòng 20 phút nhưng đang tiếc là đến được trạm xe buýt chỉ thấy được phần đuôi của chiếc xe buýt trở đầy hi vọng kia.

"Bác tài, bác tài chờ tôi một chút." cô liều mạng chạy theo sau chiếc xe buýt chỉ ôm một tia hi vọng bác tài có thể nhìn mình.

Cô thở hổn hển, chắc là ông trời cũng nhìn thấy cố gắng của cô nên cửa xe buýt cũng dần dần mở ra.

Cô một hơi nhảy vọt tới xe buýt, lúc này là giờ cao điểm nên trên xe buýt đông người rất ngột ngạt, cô hít thở không thông còn tưởng mình vì cố gắng đuổi theo xe mà muốn tắt thở, nhưng mà trước mắt là thế giới tối tăm đang đung đưa kia cũng không đánh ngã được tiểu thư ngoan cường vĩ đại là cô.

Cuối cùng cũng thoát khỏi chiếc xe buýt, cô đứng trước cửa siêu thị Thịnh Hoa ra sức hít thở không khí trong lành.

Đợi đã, giờ không phải là lúc nghỉ ngơi, trời mới biết tiền thưởng của ta. Cô dồn tất cả hơi sức lao nhanh về phía cửa siêu thị. Bất hạnh là có chuyện xảy ra... nghe thấy tiếng hét thảm, cô cảm giác đau đớn hình như mình đúng vào cửa kính.

"Ai mà đáng chết như vậy, không có mắt sao?" Bình thường cô luôn là người nho nhã nhưng chỉ cẩn lúc khẩn trương như lúc đi làm muộn thế này cô mới lộ rõ.

Người đàn ông xoay người nhìn tới cô gái vừa đụng mình còn lên tiếng mắng chửi mình. Sao lại là cô ấy? Có người nếu không phải do Mạnh Tử Long đõ thì đoán chừng cằm đã rơi xuống đất rồi.

"Sao lại là anh?" Nhìn người đàn ông trước mắt cô rất kinh ngạc, đây không phải là người hôm qua mình đụng trúng sao? Hôm nay tại sao lại là anh ta, không phải oan gia ngõ hẹp chứ?

Hiện tại thì tốt rồi, giờ không phải thời điểm thắc mắc vấn đền này, ôi tiền thưởng của mình sẽ lập tức bay mất rồi, tiền thưởng của mình….!

Cô vòng qua bên cạnh người đàn ông muốn chạy về phía trước nhưng lại bị bàn tày rắn chắc của người đàn ông kéo lại.

"Tiểu thư, không xin lỗi đã muốn chạy đi sao?"



“Buông tôi ra.” Cô thực sự tức giận. Tiền thưởng của tôi quan trọng hay xin lỗi của anh quan trọng.

Mạnh Tử Long nhẹ giữ cánh tay cô không muốn buông. Ngày hôm qua, bộ dạng cô còn là xinh đẹp dịu dàng như thế mà hôm nay dường như đã hoàn toàn thay đổi thành một người bướng bỉnh. “Muốn tôi buông tay, trừ phi cô xin lỗi tôi.”

Không phải chỉ là một câu xin lỗi sao, có cần gấp gáp như thế?

“Thật xin lỗi”. Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh ta nhưng mà cánh tay vẫn bị giữ chặt trong bàn tay cứng rắn của anh ta.

“Không có chút thành ý, vừa rồi cô còn không thèm nhìn tôi.”

Không thể nào, không phải là câu xin lỗi thôi sao, còn đòi hỏi cao như vậy. Cô nhìn vào mắt anh ta nói.

“Thật xin lỗi. Như vậy đã được chưa, còn không mau buông tôi ra.”

“Vẫn chưa được.” Mạnh Tử Long không nhanh không chậm, từ từ phun ra mấy chữ.

“Tôi đã nói lời xin lỗi rồi, anh còn muốn như thế nào?” Cô tức giận, thật chưa từng gặp qua người nào khó chiều như anh ta.

“Tôi đã nói xin lỗi rồi anh thật còn muốn thế nào?”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Tôi đều đã nói bao nhiêu lần rồi anh có phải đang cố ý làm khó tôi h