
Tử Long sao lại không biết mình đối với cô gái kia rất đặc biệt. Đó là một loại cảm giác nói không thành lời, dù là cô mỉm cười hay quật cường cũng đều hấp dẫn anh. Bản thân chưa từng bao giờ có cảm giác như thế đối với bất kỳ người con gái nào nhưng đối với cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy đã bị ánh mắt của cô hút hồn.
Có lẽ đây chính là vừa thấy đã yêu. Từ trước tới giờ anh không tin trên thế giới này có người con gái khiến cho anh vừa gặp đã yêu nhưng khi cô gái ấy thực sự xuất hiện trước mặt mình, mặc cho bản thân không chịu thừa nhận nhưng mà sâu trong thâm tâm lại vang lên thanh âm – mày đã thích cô ấy rồi.
"Long, có phải cậu thích cô ấy? Tôi chưa từng thấy cậu mỉm cười với cô gái nào như thế hơn nữa trong mắt còn tràn đấy yêu thương dịu dàng."
"Có lẽ là….!" Đối với cô và anh, anh cũng không muốn nhiều lời giải thích bởi vì duyên phận đến thì sẽ không ngăn được, cô và anh ngẫu nhiên là gặp nhau thế thì cứ thuận theo tự nhiên.
Cô cầm tấm danh thiếp chợt chăm chú vào dòng chữ Chủ tịch tập đoàn Long Phỉ.
Anh ta là Tổng giám đốc của Tập đoàn Long Phỉ? Anh ta là thiên tài lừng lẫy trong thương giới? Anh ta là bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả các nữ sinh? Thật sự là anh ta sao? Đây là thật sao?
Mặc dù báo chí ngày nào cũng đưa tin tức về anh ta nhưng rất ít khi thấy anh ta xuất hiện nên cô căn bản cũng không nhận ra người đàn ông kia lại là Mạnh Tử Long.
Trời ạ? Đây là thật sao? Cô có chút không tin vào hai mắt mình.
Cô ngây người trong chốc lát, người đàn ông hoàn mỹ như vậy có cô gái nào có thể chống lại được sức hút đây?
Cô cầm tấm danh thiếp lên nhìn cẩn thận lần nữa “không phải gạt người chứ?” Cô lấy tay bẹo vào má thấy đau... Đau như vậy thì đúng là sự thật rồi.
Cô đứng dậy mở máy tính, trên trang tìm kiếm đánh vào ba chữ Mạnh Tử Long, trong nháy mắt đã nhảy ra vô số kết quả tìm kiếm, trời ơi sao lại nhiều như thế?
Di con chuột vào dòng kết quả đầu tiên, hình ảnh lớn hiện ra trước mắt, trời ạ thật sự là anh ta.
Cô mặc dù lúc nhỏ cũng có chút mơ mộng mình là cô bé Lọ Lem được gả cho hoàng tử, đó đúng là mơ giữa ban ngày. Sau này, khi lớn lên cô hiểu được những thứ đó đều là vô tuyến biên tập ra để lừa phỉnh những trẻ nhỏ cho nên cô hiểu chỉ có làm tốt công việc thì mới là vương đạo.
Cô tắt máy tính, nằm ngửa mặt lên trời nhớ tới ban ngày sao lại bị tổng giám đốc cho ăn đậu hũ? Tổng giám đốc thì có thể tùy tiện ăn đậu hũ một cô gái sao? Tổng giám đốc có thể hại người khác bị mất việc mà không cần xin lỗi sao? (tiểu thư, người ta dường như đã mời cô đến công ty của hắn nhận công tác, bây giờ cô nên cười thầm mới đúng)
Ai nha, không muốn quan tâm anh ta cái gì tổng giám đốc cái gì công tử, bây giờ ngủ mới là vương đạo bằng không mai dậy muộn sẽ chết mất. Cô nhắm mắt lại, đi vào giấc mộng ngọt ngào.
“Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai.”
Cô miễn cưỡng bị ngăn lại hỏi ở đại sảnh tập đoàn Long Phỉ.
“Tôi….tôi tìm tổng giám đốc.” Cô nhìn lễ tân đại sảnh nhỏ giọng trả lời, cô chưa từng thấy qua càng chưa dám tưởng tượng có một ngày cô tới một tập đoàn lớn như vậy nhận công tác, cho nên cô có phần nhút nhát.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Không có.”
“Không hẹn trước thì không thể gặp Tổng giám đốc của chúng tôi được.” Đây là quy tắc của công ty dù ai đến cũng đều dựa theo quy tắc để làm việc, tuy rằng Tổng giám đốc Long Phỉ không phải là người hà khắc nhưng quy củ tất yếu vẫn phải tuân theo, một tập đoàn lớn như vậy ngay cả chuyện cơ bản này cũng không làm được sao có thể nói đến chuyện vươn ra thế giới?
“ Là Tổng giám đốc của cô hẹn tôi đến.” Cô lấy ra tấm danh thiếp mà hôm qua anh ta đưa cho cô, trong lòng có chút run run, nếu như lễ tân không tiếp nhận danh thiếp này thì phải làm thế nào đây.
Trong đại sảnh, cô gái cầm tầm danh thiếp lên xem lập tức thay đổi thái độ, vừa rồi còn tươi cười khách sáo giờ đã thành nịnh nọt. “Cam thiểu thư? Tổng giám đốc đã căn dặn nếu tiểu thư tới có thể trực tiếp lên trên.”
“Oh.” nghe vậy cô liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà anh ta có căn dặn trước nếu không có lẽ cô không thể đi lên?
“Tiểu thư, đây là danh thiếp, xin gửi lại cô.” Lễ tân đem tấm danh thiếp gửi lại cho cô.
“Vâng, vậy tôi bây giờ có thể lên rồi sao?” Cô chỉ hướng thang máy.
“Đúng vậy.” Lễ tân cúi đầu cung kính với cô. Cô ta nghĩ người mà Tổng giám đốc của mình đích thân căn dặn hẳn là không phải nhân vật tầm thường, có điều nhìn cách ăn mặc không giống với người có danh vọng, chiếc váy đen kiểu dáng hơi cũ, chỉ là gần đây người có tiền đều thích ăn mặc kỳ kỳ lạ lạ, cho nên cố cũng không dám dễ dàng kết luận, chuyện của Tổng giám đốc căn dặn cô đương nhiên không dám chậm trễ.
Cô đứng trước cửa thang máy, đúng là tập đoàn lớn ngay cả tháng máy cũng lớn như vậy, nhẹ nhàng ấn nút thang máy, cô bước vào đứng trong thang máy tự nhiên lại có cảm giác khẩn trương nghĩ tới cảnh ngày hôm qua cùng anh ta ôm ấp, khuân mặt vô thức trở nên nóng ran.
Cô soi vào vách tường của thang máy chỉnh lại trang phục. Đây là bộ đồ công sở cô cảm thấy ưng nhất. Nhìn vào gương cô cười cười tự nói với mình đã