
ng, còn ngồi chung phòng làm việc với cậu, vì cậu nghĩ cô ấy có năng lực làm việc này sao?" Mặc dù Hạ Vũ cũng không phải là thích lo chuyện bao đồng, nhưng chuyện này có liên quan đến người anh em tốt nhất và cô em gái yêu quý nhất, cho nên cậu ta không quản cũng không được.
"Thế nào? Cậu không tin và mắt nhìn của tôi sao?" Mạnh Tử Long biết cách làm lần này của mình quả thật sẽ khiến nhiều người cảm thấy kỳ quái, nhưng hình như mình cũng không khống chế được, muốn giữ cô lại bên cạnh, bất kể người khác nghĩ thế nào, đều không thể thay đổi quyết định của anh.
"Long, tôi không phải không tin mắt nhìn của cậu, chỉ là cậu hiểu được cô ta bao nhiêu, trình độ học vấn thế nào? Gia cảnh thế nào? Hơn nữa cậu trực tiếp để cô ấy bên cạnh làm trợ lý riêng, nhân viên công ty từ trên xuống dưới sẽ nói thế nào, chẳng lẽ cậu không nghĩ đến những vấn đề này?" Hạ Vũ cho tới bây giờ cũng không biết Mạnh Tử Long lại có thể vì một cô gái mà làm ra chuyện không tuân theo quy củ như vậy.
"Tự tôi hiểu rõ mình đang làm chuyện gì, tôi không quan tâm gia cảnh cô ấy, cũng không quan tâm trình độ học vấn của cô ấy, tôi chỉ muốn giữ cô ấy bên cạnh, chỉ đơn giản như vậy, bất kể nhân viên công ty hay người khác có ý kiến gì, nhưng tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình." Mạnh Tử Long nói rất kiên quyết.
"Long, có phải cậu thích cô ấy?" Hạ Vũ nhìn ánh mắt kiên định của Mạnh Tử Long hiểu được nhất định là anh ta rất thích cô ấy, bằng không anh ta tuyệt đối sẽ không vì cô ấy mà không để ý đến ý kiến của người khác.
"Đúng, tôi thích cô ấy." Mạnh Tử Long không chút do dự thừa nhận, nếu sự thật như vậy anh đương nhiên có dũng khí đối mặt, mặc dù quen biết cô chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhưng từ lúc gặp cô lần đầu tiên, Mạnh Tử Long biết nụ cười kiếp này bị khóa trong ánh mắt cô, nhưng lại cam tâm tình nguyện, thậm chí còn cảm thấy chút ngọt ngào.
Sau này lại vô tình lại làm việc chung, cảm giác trong lòng Mạnh Tử Long lại càng tăng, anh biết đời này của mình chỉ muốn có cô, bất kể là khó khăn thế nào, anh cũng sẽ dũng cảm đối đầu. Editor: jubbie
Hạ Vũ không nghĩ Mạnh Tử Long lại có thể nói ra những lời kiên quyết như vậy, nếu như vậy thì anh ta đúng là đã biết mình muốn gì, làm bạn bè ngoại trừ chúc phúc còn có thể làm gì khác được đây, "Cậu đã quyết định rồi, vậy tôi chúc cậu thành công." Hạ Vũ đứng lên vỗ vỗ vai Mạnh Tử Long, lúc này cũng chỉ có thể khích lệ mà thôi.
Điềm Điềm đẩy cửa đi vào, trên tay bưng hai ly cà phê, cô căn bản cũng không biết pha cà phê, cho nên chỉ là rót hai ly cà phê pha sẳn, hiện tại trong lòng đang lo sợ, ngàn vạn lần không được mắng ta, ngàn vạn lần không được mắng ta.
"Vậy tôi đi trước." Muốn biết chuyện gì thì cũng đã có đáp án, Hạ Vũ cũng đang bận nhiều việc.
Hạ Vũ đi tới trước mặt nhìn Điềm Điềm, "Cô phải cố gắng hơn."
"A?" Người đàn ông xa lạ tại sao nói với cô lời như vậy, Điềm Điềm tay bưng cà phê run lên cũng may là không đánh rơi xuống đất.
Hạ Vũ đi rồi, Điềm Điềm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Mạnh Tử Long, "Anh ta có ý gì?" Điềm Điềm cảm thấy không giải thích được, cô không biết anh ta, anh ta lại muốn cô cố gắng.
"Cậu ta là Hạ Vũ, là bạn thân của tôi, bọn tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cậu ta bảo em cố gắng làm việc cho giỏi, nha đầu ngốc ạ." Mạnh Tử Long vươn tay xoa xoa tóc Điềm Điềm, mặc dù động tác có chút thô lỗ, nhưng ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
"Đừng ngoáy đầu tôi, tóc rối hết rồi." Do hai tay đang bưng cà phê nên Điềm Điềm không tay nào để ngăn cản hành động của Mạnh Tử Long.
Mạnh Tử Long cầm ly cà phê trên tay Điềm Điềm, nhẹ nhàng uống một hớp, động tác rất đẹp mắt, thế nhưng khi cà phê vào đến miệng của anh ta, Điềm Điềm phát hiện vẻ mặt của anh ta rõ ràng có thay đổi, lúc đầu là nhẹ nhàng cười bây giờ cả chân mày cũng nhăn lại.
"Cà phê rất khó uống?" Nhìn vẻ mặt thống khổ kia, Điềm Điềm biết chắc là mình pha cà phê rất khó uống, trong lòng cảm thấy có chút uất ức, anh cũng không phải không biết cô không biết pha cà phê, còn sai cô đi pha cà phê.
Mạnh Tử Long chuyển động cuống họng, dứt khoát há miệng nuốt hết ly cà phê vô cùng khó uống kia vào trong bụng, "Điềm Điềm, tôi thật bội phục tài nấu nướng của em." Vẻ mặt vẫn như cũ, chắc là chưa phản ứng kịp, có lẽ bởi vì cà phê thật quá khó uống.
Hắc, anh này mắng người còn biết móc méo, "Tôi biết rõ cà phê rất khó uống… vậy mà anh còn uống."
"Bởi vì là do Điềm Điềm pha." Mạnh Tử Long đem mớ tóc rối của Điềm Điềm sửa sang lại.
Bởi vì cô pha nên cho dù khó uống như vậy, anh cũng uống hết ư, Điềm Điềm không biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình bây giờ, chỉ là cảm giác trên mặt giống như có sóng nhiệt đang từ từ tăng lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, sau đó cũng không dám giương mắt nhìn ánh mắt chăm chú của Mạnh Tử Long, chỉ để mặc anh ta nhẹ nhàng giúp cô sửa sang lại tóc.
"Tôi… tôi đem cà phê đi đổ." Điềm Điềm đoạt lấy ly cà phê trên tay Mạnh Tử Long, trốn chạy ra khỏi phòng làm việc tống giám đốc.
Nhìn cô gái bé nhỏ khẩn trương, bộ dạng giống như sợ anh ăn thịt cô vậy, Điềm Điềm, anh nhất định sẽ làm