Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324025

Bình chọn: 9.00/10/402 lượt.

cả người em có chỗ nào đáng để anh sàm sỡ không? Đặc biệt là..." Ánh mắt anh vẫn suồng sã dừng trên bộ ngực cô như cũ.

"Anh… Khốn kiếp." Điềm Điềm tức giận muốn giơ tay đánh anh, nhưng mới đưa tay lên đã bị anh bắt được.

"Khốn kiếp, buông ra." Nàng kích động la lớn, nhưng Mạnh Tử Long nhìn cô như đang xem xiếc khỉ.

"Điềm Điềm, vẻ mặt của em thật phong phú nha, ha ha!" Nhìn vẻ mặt cô tức giận, rồi buồn bực, rồi lại tức giận, Mạnh Tử Long không khỏi bật cười.

"Anh… anh dám chọc em." Người đàn ông đáng chết này lúc nào cũng có cách làm cô tức gần chết, hơn nữa còn làm cho cô cảm thấy mình mới là người có lỗi.

"Anh không có, anh thật sự không có ý này, ha ha!" Mạnh Tử Long liều mạng phủi tay phủ nhận trước mặt cô. Editor: jubbie

"Được rồi, được rồi, đi ăn cơm với anh được không?" Nhìn mặt Điềm Điềm, Mạnh Tử Long không giỡn nữa, vừa cười vừa hỏi cô.

"Hứ!" Điềm Điềm quay mặt chỗ khác, không thèm nói chuyện.

"Điềm Điềm, anh biết Điềm Điềm là tốt nhất, đi ăn cơm với anh được không, bụng của anh đang đói muốn chết đây."

‘ục ục’ đúng lúc bụng Điềm Điềm cũng phối hợp phát ra tiếng kêu.

Mạnh Tử Long liếc nhìn cô, thì ra là…

Thấy lời nói dối của mình bị cái bụng làm phản, Điềm Điềm trong lòng rất tức giận nhưng không thể nổi cáu được.

"Điềm Điềm, em có nghe thấy bụng ai kêu lúc nãy không?" Mạnh Tử Long làm như không biết gì, nhìn cô hỏi.

"A, có sao? Không nghe thấy." Anh không nói rõ thì cô cũng không nhận.

"Thật không có sao? Nhưng anh nghe hình như là bụng em kêu, em không phải đã ăn cơm rồi sao? Tại sao bụng lại kêu đói?" Mạnh Tử Long đưa đầu đến sát bên Điềm Điềm, ra vẻ nghe ngóng.

"Thật không có." Điềm Điềm cứng miệng trả lời, mới nói xong, cái bụng của cô vẫn không chịu thua lại kêu lên, lần này mặt Điềm Điềm liền biến thành mặt heo, thật là quá mất mặt, cái bụng đáng chết, lúc khác chẳng thấy kêu mà kêu ngay lúc này, mặc dù đói và cô đã nuốt không biết bao nhiêu lần nước miếng.

"À... Không có thật." Mạnh Tử Long cố tình làm như không nghe thấy gì, khởi động máy cho xe chạy.

Vừa nãy thật là hú hồn, Điềm Điềm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh ta ngồi gần mình như vậy, làm sao không nghe thấy được?

Điềm Điềm nhìn gò má anh ta, cảm giác như có cái gì đó không đúng, hình như anh đang nén một nụ cười xấu xa, thực ra Mạnh Tử Long cười đến mắc nghẹn, còn phải kìm nén đến suýt bị nội thương, lúc nãy anh làm sao lại không nghe được động tĩnh bao tử của cô chứ, lỗ tai anh đâu có vấn đề đâu.

"Anh… " Điềm Điềm đang muốn hỏi thì xe dừng lại trước của một nhà hàng Ý, "Anh dẫn em tới đây làm gì?" Thật ra thì cô đã nhẵn túi, nhìn tấm quảng cáo trước của nhà hàng Ý, nước miếng cô muốn chảy ngay lập tức.

"Ăn cơm." Mạnh Tử Long tắt máy xuống xe, tự nhiên bước vào nhà hàng, như hoàn toàn quên trên xe còn có một người khác.

"Này, anh nói cho rõ." Điềm Điềm mở cửa xe, vội vàng chạy theo bước chân của anh.

Mạnh Tử Long không nói, dừng chân, đợi cô đuổi đến nơi, cầm lấy tay cô, "Điềm Điềm, em thật om sòm."

Điềm Điềm tức đến xanh mặt, cô rãnh rỗi gây om sòm à, được, vậy từ giờ cô không thèm nói nữa!

Cô ngoan ngoãn để anh dắt tay mình bước đi, cô vốn định từ chối, nhưng bước đến cửa ngửi thấy bên trong nhà hàng bay ra mùi thơm ngon, cô liền bị thức ăn ngon đánh bại.

Cô nhìn thức ăn trên bàn người khác, món nào cũng khiến cô nuốt nước miếng ừng ực.

Mạnh Tử Long đưa cô đến một bàn trong góc, ngồi xuống hỏi, "Muốn ăn gì?"

Cô rất muốn trả lời mình muốn ăn mì Ý, nhưng trước khi vào nhà hàng, cô đã quyết định không nói chuyện với anh, nên chỉ có thể nuốt nước miếng, cúi đầu không nhìn anh, nếu không cô sợ mình sẽ nhịn không được mà nói huyên thuyên. Editor: jubbie

Thấy Điềm Điềm không nói lời nào nên Mạnh Tử Long cũng không ép nữa, trực tiếp giúp cô gọi món.

Anh nói chuyện với phục vụ bằng tiếng Ý nên Điềm Điềm căn bản là nghe không hiểu, cô không biết rốt cuộc anh có gọi đồ ăn cho mình hay không, chỉ có thể giận dữ cúi đầu xuống bàn, trong lòng vô cùng khó chịu.

Không nói tiếng Ý sẽ chết sao, phải nói trước mặt cô để khoe khoang như vậy ư, đồ đáng chết, nhìn mặt anh ta bây giờ có vẻ đắc ý lắm.

Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh đang cười híp mắt nhìn mình, thấy bộ dạng cười nham hiểm khiến Điềm Điềm hận không thể hất ly nước trên bàn vào mặt anh ta, tại sao lại có đồ đáng ghét như vậy chứ.

Lúc dĩa mì Ý thơm phức được bưng ra, Điềm Điềm cơ hồ không cách nào dời tầm mắt đi chỗ khác, nước miếng nuốt lại nuốt, trong lòng ép buộc mình vô số lần mới miễn cưỡng cúi đầu bắt mình không được nhìn nữa.

"Ăn đi." Mạnh Tử Long đẩy dĩa mì tới trước mặt Điềm Điềm.

Điềm Điềm hơi ngạc nhiên, anh gọi mì giúp cô sao? Nhưng tính ngang bướng không cho phép cô ngẩng đầu lên nhận món ăn ngon kia.

Mạnh Tử Long nhìn cô vẫn cúi đầu không nói lời nào, à, thật là hết cách với tiểu nha đầu này, rõ ràng rất ghét rồi, tính khí bướng bỉnh muốn chết, "Điềm Điềm, em không cảm thấy ăn no mới có sức gây gổ với anh sao?"

Điềm Điềm nghe anh nói, cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật rất đúng, ăn no mới có hơi sức tức giận, đầu của


80s toys - Atari. I still have