
lòng lo lắng cô đói bụng.
Sính Đình không kềm chế được rơi nước mắt, anh ấy thật sự rất quan tâm đến
mình, trước kia khi mình chăm sóc anh mỗi ngày vẫn hung dữ mắng anh, bây giờ suy nghĩ lại, cảm thấy rất xấu hổ a!
Mạc Thiên Kình rất nhanh mang cháo gà lên, để nguội bớt rồi đưa đến bên giường, múc một muỗng, thổi thổi rồi đút cho cô ăn!
Sính Đình hé miệng, hưởng thụ sự đãi ngộ cho bệnh nhân, trong lòng thấy ấm
áp, thật ra thì Mạc Thiên Kình cũng không đáng ghét như vậy!
"Ăn nhiều một chút, em mất máu quá nhiều, nên cố gắng bồi bổ!"
Mạc Thiên Kình vừa đút cháo vừa nói, âm thanh rất dịu dàng.
Sính Đình gật đầu, anh đút cô ăn, không buồn ói, ăn liền hai chén.
"Mạc Thiên Kình, em đã no!"
Nhìn Mạc Thiên Kình còn muốn lấy tiếp cho cô ăn, Sính Đình vội vàng nói.
Mạc Thiên Kình buông chén xuống.
"Em chờ chút, để anh xem vết thương của em!"
Nhìn đồng hồ, thời gian thay băng cũng đã tới rồi!
Sính Đình nhìn anh, anh thật rất cẩn thận, tháo gạc cho cô, động tác vô cùng dịu dàng, Sính Đình căn bản không cảm thấy đau, chỉ lo nhìn anh.
"Mạc Thiên Kình, trước kia khi em chăm sóc anh thô lỗ thế, sao giờ anh lại đối tốt với em như vậy?"
Sính Đình hỏi có chút không tự nhiên, nhớ lại khi bọn họ sống chung với
nhau, không cãi nhau thì lại đánh nhau, chưa bao giờ ngừng.
Mạc Thiên Kình không nhìn cô, thận trọng tháo gạc, cố gắng không đụng vào vết thương của cô:
"Ha ha, em là người phụ nữ của anh, đương nhiên anh phải đối xử tốt với em
chứ, em chưa đối tốt với anh, là bởi vì em còn yêu anh chưa đủ!"
Mạc Thiên Kình cười nhẹ, giọng nói dịu dàng, tràn đầy cưng chiều!
Sính Đình nghe anh nói xong sắc mặt có chút nóng lên, ý tứ của anh là anh yêu cô sao?
Cúi đầu, Sính Đình cắn chặt cánh môi, "Thật xin lỗi!"
Mạc Thiên Kình ngẩng đầu nhìn cô, "Xin lỗi cái gì?"
Nhìn cô cắn chặt cánh môi, Mạc Thiên Kình cảm thấy thật ra thì cô cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác đối với mình, có lẽ lần bị thương
này có thể khiến bọn anh phát triển thêm tình cảm.
"Mạc Thiên Kình, em. . . . . ."
Sính Đình vừa định mở miệng, cửa đã bị mở ra, Tiêu Thủy Nhi toàn thân mặc
trang phục màu đen đi tới, nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện, trên mặt
một hồi kinh ngạc, cũng có chút xấu hổ.
"Xem ra đã rất tốt!"
Tiêu Thủy Nhi đi vào phòng, nhìn Mạc Thiên Kình thay băng cho Sính Đình, bộ
dáng Sính Đình thì cứ như đang muốn nói lại thôi, xem ra cô đã đến nhầm
thời điểm!
"Có chuyện gì không?"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt
hỏi, giọng nói có chút mệt mỏi, suy nghĩ một chút cũng biết, một người
chỉ ngủ hai đến ba giờ một ngày, làm sao có thể không mệt mỏi.
Tiêu Thủy Nhi tinh thần sáng láng nhìn anh, hướng anh ngoắc ngoắc tay.
"Ra ngoài nói đi!"
Ở bên ngoài cô báo cáo tin tức đã thu nhận được cho anh, một đêm không ngủ!
Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, đã khiến cô tìm được dấu vết!
"Đợi lát nữa, tôi băng xong vết thương cho Sính Đình rồi sẽ ra!"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói, nghiêm túc băng bó vết thương, nhìn vết may rỉ máu, dùng bông gòn lau nhè nhẹ! Sính Đình nhìn động
tác tỉ mỉ của Mạc Thiên Kình, trên mặt lộ ra nụ cười, tuy nhiên trong
lòng vẫn đang tò mò, giữa Mạc Thiên Kình và Tiêu Thủy Nhi có chuyện gì
muốn nói, tại sao không cho cô biết!
Tuy nhiên vì đây là bí mật
quân sự của người ta, không nói cho cô nghe cũng rất bình thường, Sính
Đình tự nhủ thầm trong lòng, ánh mắt nhìn Mạc Thiên Kình không chớp, làm cho Mạc Thiên Kình có chút ngượng ngùng.
"Sính Đình, em nhìn anh chằm chằm như vậy có phải có gì muốn nói hay không?"
"Mạc Thiên Kình, có phải là có chuyện gì hay không? Tinh thần anh không tốt chút nào?"
Sính Đình hỏi nhỏ, cắn chặt cánh môi, chỉ mong mình không lắm mồm, nhưng dù
sao mình cũng xuất thân là cảnh sát, nói không hiếu kỳ đó là gạt người!
Mạc Thiên Kình dán băng keo vết thương cho cô rất kỹ, rồi gật đầu một cái.
"Ừ, thời gian tới có thể anh sẽ rất bận, em phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng vết thương cho nhanh khỏi!"
Anh không muốn nói cho cô biết chuyện Lina đã trốn thoát, sợ cô sẽ lo lắng cho anh.
"Mạc Thiên Kình, chờ em khỏe rồi, em sẽ đi phá thai!"
Sính Đình do dự rất lâu mới quyết định, mặc dù mình không muốn bỏ, nhưng
tình huống bây giờ của mình chỉ làm liên lụy đến Mạc Thiên Kình, còn có
khả năng trở thành đối tượng bị đối phương ra tay.
Cô thật sự không muốn mình trở thành một người vô tích sự như vậy!
"Không được!"
Mạc Thiên Kình không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nhìn cô chằm chằm nói với vẻ rất tức giận.
"Em có trách nhiệm phải dưỡng thương cho tốt, đừng nói tới chuyện phá thai, con là của chúng ta, anh không thể ích kỷ giết chết bảo bối như vậy, đó là hai sinh mạng!"
Mạc Thiên Kình không biết tại sao Sính Đình lại có ý tưởng phá thai, anh không biết vì sao, nhưng anh cảm thấy rất sợ.
Sính Đình nhìn anh có vẻ tức giận, uất ức cắn môi, "Bây giờ em thế này chỉ
mang đến phiền toái cho anh, em không muốn, con sau này vẫn còn có thể
có, nhưng nếu bây giờ giữ bảo bối lại, anh rất có khả năng sẽ bị uy
hiếp, em không muốn biến thành gánh nặng của anh!"
Hiện tại cô có c