
Đây là lần thứ hai họ ngủ một giường!
"Mạc Thiên Kình, ngày mai anh qua phòng sát vách ngủ đi! Chúng ta chưa kết
hôn, anh không thể luôn ngủ với em, tin đồn sẽ rất khó nghe đấy!"
Mạc Thiên Kình lật người, nằm nghiêng nhìn cô, gương mặt đẹp trai có vẻ hơi giận.
"Ngọc Sính Đình, ý của em là em còn muốn gả cho người đàn ông khác?"
Sính Đình lắc đầu, chột dạ cúi đầu, "Không có, nhưng anh cũng không thể cứ ngủ chung một giường với em như vậy!"
Bị ảnh hưởng không tốt, lại còn không mặc quần áo, nói không chừng dưới khăn tắm trống rỗng, chỉ có cái xúc xích kia!
Vừa nghĩ tới xúc xích, mặt Sính Đình liền đỏ, lần trước Mạc Thiên Kình hại
cô dùng tay giải quyết cho anh một lần, nhớ lại chỗ đó của anh phun ra
chất lỏng màu trắng cô đã cảm thấy buồn nôn!
"Sính Đình, em đang suy nghĩ xem phía dưới của anh có mặc quần lót hay không phải không?"
Mạc Thiên Kình kề sát vào mặt của cô, hơi thở nóng hổi thổi vào mặt Sính Đình, tê tê dại dại!
"Không có, em tuyệt đối không nghĩ đông nghĩ tây về cái đó của anh!"
Sính Đình nói xong nhìn thấy nụ cười trên mặt Mạc Thiên Kình, mặt càng đỏ bừng.
"Mạc Thiên Kình, ngủ, đừng nói nữa!"
Câu nói kia không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Không nghĩ anh mặc quần hay không, lại nghĩ tới đồ phía dưới của anh, ha ha. . . . . .
Người phụ nữ này, không ngờ cô lại đáng yêu như thế, cuãng mê sắc như vậy!
"Không được cười, cười thì đi ra ngoài ngủ!"
Nhìn anh cười lẳng lơ, phóng đãng, bỉ ổi, Sính Đình không khỏi tức giận, Mạc Thiên Kình dang một tay rồi nhấc đầu cô đặt lên trên tay, Sính Đình kêu lên.
"Mạc Thiên Kình, anh muốn làm gì!"
Bây giờ cô đang bị thương, hơn nữa còn mang thai, anh không thể như vậy đối với mình!
Mạc Thiên Kình bộ dáng khẩn trương nhìn cô, cười nhẹ.
"Người phụ nữ ngốc nghếch, ngủ đi, anh cũng không phải là cầm thú, sẽ không lợi dụng lúc em bị thương mà làm gì em!"
Chờ vết thương lành thì chưa chắc!
"Anh nói, không thể. . . . . ."
Sính Đình còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Mạc Thiên
Kình, Sính Đình nhìn anh, biết anh đã rất mệt nhọc, nhắm mắt lại, tựa
vào trong ngực anh yên tâm ngủ.
Nửa đêm, Sính Đình đang chìm
trong giấc ngủ sâu bị tiếng ồn ào sát vách đánh thức, mở mắt ra, thì
nghe thấy sát vách truyền đến âm thanh rất xấu hổ! Tiêu Thủy Nhi vô cùng tức giận nhìn người đàn ông đè ở trên người cô, nổi trận lôi đình.
"Thượng Quan Quân Triết, anh ra ngoài mà tìm phụ nữ, không cần làm tôi! Ưmh. . . . . ."
Thủy Nhi vừa dứt lời, liền bị anh hôn, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc môi của
cô, cạy hàm răng cô ra, chui vào trong miệng cô, cùng lưỡi cô quấn quít
dây dưa.
Thủy Nhi trợn to hai mắt, người đàn ông xấu xa đáng chết, cư nhiên muốn leo lên cô!
Nhưng tại sao một chút hơi sức mình cũng không có, cả người tê dại tê dại,
hơn nữa hô hấp cũng có chút không ổn định, sắp không thể hít thở được!
"đừng căng thẳng, anh sẽ dịu dàng yêu em!"
Quân Triết dịu dàng cùng cô triền miên, bàn tay linh hoạt dao động trước
ngực của cô, vuốt ve xoa nắn trên bộ ngực cao vút của cô ve, sức lực vừa phải, rước lấy Thủy Nhi từng trận khẽ run.
"Thượng Quan. . . . . . Quân Triết, đừng. . . . . . Uhm. . . . . . Sờ. . . . . ."
Thủy Nhi sắp bị cảm giác tê dại đánh thẳng vào đại não, cảm giác tay anh vuốt ve, vừa muốn tiếp tục, nhưng lại vừa sợ.
Muốn đẩy ra nhưng lại có chút mong đợi!
"Thủy Nhi, không sợ, anh sẽ dịu dàng!"
Thượng Quan Quân Triết mềm mại nói, hôn môi của cô, sau đó từ từ chuyển qua
xương quai xanh, vành tai, bàn tay cũng bắt đầu cởi quần áo của cô, lộ
ra bộ ngực trắng nõn kiêu ngạo, Thủy Nhi còn chưa kịp đẩy anh ra, thì
môi của anh đã hôn vào nhụy hoa trước ngực, một tay khác cũng vuốt ve
nhụy hoa còn lại của cô, cả người run lên, không còn lực để phản kích.
"Uhm. . . . . ."
Thủy Nhi cắn môi, không muốn kêu thành tiếng, nhưng Thượng Quan Quân
Triết sao có thể để cô như ý, thuần thục gặm cắn, hôn hít, khiến Thủy
Nhi kềm chế không được mở miệng rên thành tiếng.
"Không cần. . . . . . Ừ. . . . . . Không cần. . . . . ."
Cảm nhận được anh đang cởi quần mình, theo bản năng Thủy Nhi kẹp chặt hai
chân, lại bị Thượng Quan Quân Triết dùng chân tách ra, bàn tay nhanh
chóng cởi nhanh chiếc quần ngủ mỏng của cô, lộ ra chiếc quần lót nhỏ rất đáng yêu.
Thủy Nhi thẹn thùng tới cực điểm, toàn thân chỉ còn sót lại một cái quần lót!
Thượng Quan Quân Triết nhanh chóng tháo tung khăn tắm trên người mình, lộ ra
vóc người tinh tráng màu đồng, nơi nào đó dưới bụng đã nghếch lên hùng
dũng, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Mắt nhìn của Thủy Nhi cũng đáng giá,
cho tới bây giờ cô cũng không biết vật kia của đàn ông sẽ có bộ dáng
này, còn không có đợi cô kịp phản ứng, quần lót đã bị gạt ra, Thượng
Quan Quân Triết đè trên người cô, nơi nào đó cũng ở giữa hai chân cô ma sát qua lại, từng trận khoái cảm khiến cô không nhịn được kêu lên thành tiếng." Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ."
Tay gắt gao nắm chặt ga giường, Thượng Quan Quân Triết nâng mông cô lên, đem vật của chính mình chen vào nơi chật hẹp của cô.
"A! ! ! ! ! ! !"
Thủy Nhi đau quá kêu lên thành tiếng, nước