
yêu em!"
Mạc Thiên Kình ôm Sính Đình, giọng nói đậm chất phái nam khêu gợi thổ lộ, Sính Đình ngẩng đầu nhìn anh không dám tin.
"Mạc Thiên Kình, anh thật sự yêu em sao?"
Mỗi lần anh đều nói yêu cô, đây là sự thực sao?
Cô thật sự nhận được chân tình của Mạc Thiên Kình sao? Anh ưu tú như vậy,
là người tình trong mộng của rất nhiều người phụ nữ, đàn ông ưu tú như
vậy thật sự sẽ thích người nóng nảy như cô sao? Mạc Thiên Kình nhìn cô, thật là một cô gái ngốc mà, làm sao anh có thể không yêu cô được!
Chỉ là cô như vậy thật rất đáng yêu, không giương nanh múa vuốt như trước kia, hiện tại dáng vẻ này, anh thật rất yêu thích!
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, sao anh lại không trả lời cô, thấy cô nóng nảy như vậy, chẳng lẽ anh thật không thích cô nữa?
"Mạc Thiên Kình, đang nói với anh đấy, anh có yêu em thật không?"
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, thật rất hồi hộp, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, các đặc cảnh chung quanh cũng nhìn bọn họ
chằm chằm, mà cô lại hoàn toàn không để ý chỉ nhìn anh, thật khiến cho
anh có chút đau đầu.
Trước mặt nhiều người như vậy mà bảo anh nói yêu cô, bất cứ một người quân nhân nào nói ra chuyện này cũng đều có
chút thẹn thùng.
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, lại nhìn một chút mọi người chung quanh, lập tức cúi đầu, trốn vào trong ngực Mạc Thiên Kình .
Mạc Thiên Kình ôm cô, ở bên tai cô nhẹ nói.
"Ngọc Sính Đình!"
"Dạ!"
Sính Đình nhỏ giọng ứng đáp, Mạc Thiên Kình nhếch miệng lên cười yếu ớt.
"Anh yêu em, chờ đến khi chúng ta trở về anh sẽ tặng cho em một hôn lễ thật long trọng!"
Bọn họ cũng đã có con, cũng đến lúc làm đám cưới rồi, một năm qua, anh đã
để cho cô phải chịu uất ức, anh thề, về sau sẽ bồi thường cho cô thật
nhiều.
Sính Đình ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Thiên Kình.
"Em biết rồi, em quyết định sẽ gả cho anh!"
Mạc Thiên Kình ôm eo của cô, vẫn không nói gì, Sính Đình cũng cảm giác anh
đang dùng lực ôm mình, một vật cứng rắn mâu thuẫn áp vào trên bụng của
cô, anh quay sang nhìn cô cười mập mờ.
Sính Đình bị anh làm như
vậy, lập tức đỏ hết mặt lên, nhìn Mạc Thiên Kình, thấy anh cười mập mờ
thấy thật xấu hổ, tại sao vào lúc này, ở chỗ này lại có phản ứng chứ.
"Chờ em trở về, nhớ bồi thường anh nhiều một chút!"
Mạc Thiên Kình ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, chỉ đủ để hai người bọn họ nghe được.
Mặt của Sính Đình liền đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Mạc Thiên Kình.
"Làm sao anh cứ luôn nghĩ đến cái này, không biết xấu hổ!"
Sính Đình nói xong, đã nhìn thấy Thủy Nhi và Lý Băng ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt mập mờ nhìn của bọn họ.
Sính Đình cúi đầu xem xét, tư thế này của bọn họ thật rất mập mờ sao?
Vội vàng đẩy Mạc Thiên Kình ra, khuôn mặt tươi cười nóng bừng, không dám nhìn người khác.
"Ơ, Ngọc Sính Đình cũng có ngày đỏ mặt như vậy sao, tôi còn tưởng rằng hai người vừa mới làm cái gì chứ!"
Nguy cơ mới được giải trừ mà hai người này đang ở đây ân ân ái ái, thật sự làm ghen tị chết đi được!
Sính Đình cúi đầu, tức giận trừng mắt nhìn Thủy Nhi một cái, bất mãn nói.
"Người ta ân ái khi nào, cô và Thượng Quan Quân Triết còn không phải như vậy
sao, nói không chừng hai người còn trực tiếp hơn. . . . . ."
Sính Đình còn chưa nói hết, liền nhớ tới cái vật cứng rắn vừa mới dán lên bụng mình của Mạc Thiên Kình, mặt lại lập tức đỏ lên.
Thủy Nhi nhìn cô, không nhịn được sợ hãi than lên:
"Còn nói tôi...tôi thấy cô giờ phút này trong đầu khẳng định đang nghĩ đến vấn đề yy rồi?"
Nhìn mặt cô đỏ như vậy, thật sự là làm cho người ta liên tưởng đến chuyện …!" Nào có!"
Sính Đình chột dạ cúi đầu, Thủy Nhi làm sao lại đoán trúng như vậy, lần này làm cho cô một chút thể diện cũng không có rồi.
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, nha đầu này mấy tháng không gặp lại trở nên
ngượng ngùng như vậy, so với trước kia dịu dàng hơn rất nhiều.
"Thủy Nhi, đừng làm rộn, Sính Đình cũng không có ý như vậy!"
Lý Băng nhìn Sính Đình, lên tiếng ngăn cản Thủy Nhi nói tiếp, chỉ có cô hiện tại mới không biết về sau nên làm cái gì?
Diệp Duệ và cô, thật sự đoạn tuyệt rồi sao?
"Đúng vậy, tôi nghe Thượng Quan nói, cậu ta rất muốn có con, chẳng lẽ không đến tìm cô thương lượng sao?"
Mạc Thiên Kình nhìn Thủy Nhi treo chọc Sính Đình không tha, cất giọng trầm thấp nói, làm mặt Thủy Nhi liền đỏ lên.
"Không, tôi vẫn còn trẻ, không muốn sinh con sớm như vậy!"
Mạc Thiên Kình thật là, sao vào lúc này lại nói đến chuyện này, Thượng Quan Quân Triết bị vô sinh, bây giờ nghe anh nói đã có thể sinh con, nhưng
cơ hội vẫn rất nhỏ, cần phải rất ‘ cố gắng, rất cố gắng ’ mới có thể
mang thai được.
Nghĩ tới Thượng Quan Quân Triết một đêm dũng mãnh làm bảy tám lần, Thủy Nhi liền không nhịn được nuốt nước bọt. Cô cũng
không có nhìn qua cái đồ chơi kia, thật không biết nó lấy ở đâu ra nhiều tinh lực như vậy mà làm việc không biêt mệt mỏi!
"Thật sao? Tôi
ngược lại cảm thấy bây giờ tinh thần và thể lực của cô đều rất tốt, rất
thích hợp để rèn luyện. Cha mẹ của Thượng Quan gần đây đang trông mòn
con mắt, đoán chừng sang năm mà vẫn không được bồng cháu, chắc sẽ tìm
đổi tượng cho Thượng Quan Q