
nói chuyện cùng vị tiên sinh ‘Hành vân lưu thủy’ kia trước thì hơn......”
Trong mắt anh, cái loại sinh vật nho nhỏ này không biết kiềm chế, vui buồn thất thường, lúc nào cũng om sòm, kiêu căng vô lý lại khó khống chế, so với đối thủ khó chơi lại âm hiểm trên thương trường còn khiến anh đau đầu hơn.
Anh thà đối mặt với một đám kẻ thù, hoặc liên tục tăng ca một tháng, cũng không muốn ở cùng một đám trẻ con quá ba phút.
Nhưng thực bất hạnh, bà chị gả sang Pháp của anh gần đây cãi nhau với ông xã, mang theo một cặp sinh đôi bảy tuổi trở về Đài Loan. Kết quả, một người phụ nữ kiêu ngạo lại tâm thần cùng hai tiểu quỷ đáng sợ bị chiều đến vô pháp vô thiên chiếm lấy cả căn nhà, cuộc sống của anh hoàn toàn bị quấy rầy, cũng quậy long trời lở đất nơi duy nhất để anh nghỉ ngơi sau khi tan tầm.
“Hô, mệt chết tôi.”
Anh nhíu đôi mày rậm, vẻ mặt bực dọc đi vào công ty, miệng không ngừng rủa thầm.
Tối hôm qua ba ma nữ lớn nhỏ kia chỉ vì tranh nhau một hộp kem mà la hét đuổi nhau, khiến toàn bộ phòng khách vung vãi toàn vết kem dinh dính......
Càng khoa trương hơn là ba người còn vì phân công ai ngủ cùng ai mà cãi nhau như kẻ thù. Ầm ĩ cho đến rạng sáng mới ôm nhau ngủ.
Anh gần như thức trắng đến rạng sớm, thiếu chút nữa bị bọn họ làm cho phát điên. Vì thế sáng sớm rời giường anh vội gọi người giúp việc đóng tất cả hành lý của ba người đưa đến khách sạn. Khi đi để lại lời nhắn bảo ba người bọn họ trước khi anh tan tầm về nhà thì cút ra khách sạn ở.
Anh chịu đủ rồi, cho dù là chị gái, anh cũng bất chấp tình cảm. Căn nhà kia tuy là cha mẹ để lại, nhưng từ khi về Đài Loan nửa năm qua đều chỉ có một mình anh ở, anh có quyền cự tuyệt bất cứ kẻ nào xâm nhập địa bàn của anh.
Đi thang máy lên tầng chín, vào văn phòng của anh. Nữ thư ký và trợ lý Lý Minh Tông thấy anh đen mặt tiến vào, trong lòng đều sợ hãi, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Hôm nay tâm tình của boss lớn thật tệ, da phải căng một chút mới được.
Quả nhiên, khi Dịch Hành Vân đi qua bàn Lý Minh Tông, lập tức hỏi:“Người phụ nữ họ Nhậm kia có gọi lại không?”
Lý Minh Tông lo lắng nói:“Còn chưa thấy......”
“Đã cắt điện nước ngôi nhà đó chưa?”
Anh nói xong cởi áo khoác ngòai, treo chỉnh tề lên mắc, thậm chí còn cẩn thận điều chỉnh góc độ, sau đó choàng khăn quàng cổ lên cổ áo khoác, không ngừng chỉnh sửa cái khăn quàng lông dê cho nó nhìn như mới mới chịu thôi.
“À...... Cắt nước cắt điện trước xin...... Hơn nữa ngày hôm qua anh nói đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đến trước......” Lý Minh Tông nhìn động tác nhỏ của anh, sợ đến mức run rẩy, lập tức nuốt câu nói kế tiếp vào trong bụng.
Trời ạ...... hôm nay cơn tức của ông chủ thuộc cấp đạn hạt nhân, anh cũng không muốn trở thành đối tượng bị đem đi chiên đầu tiên trong ngày.
Dịch Hành Vân là cao thủ quản lý marketing nổi tiếng trong giới khách sạn. Mới ba mươi tuổi, đã là nhân vật tập đoàn quốc tế Tư Mạn cực kì nể trọng. Hai năm trước anh nhận được chức tổng giám đốc khu vực Châu Á, phụ trách khai thác, thiết kế cùng quản lý toàn bộ khách sạn ở Châu Á. Mỗi khách sạn cao cấp được anh xây dựng đều có nét đặc sắc riêng, thường trở thành tiêu điểm của truyền thông, hơn nữa danh tiếng rất tốt, luôn được khen ngợi.
Thiên tài có ánh mắt chuẩn xác hơn nữa cực kỳ có đầu óc buôn bán làm ăn, lại là một người đàn ông tính tình lạnh lẽo, âm trầm, xoi mói, còn có chút thích sạch sẽ. Hơn nữa lúc đang tức giận, anh lại càng âm trầm, càng xoi mói, càng thích sạch sẽ hơn......
Theo mức độ cầu kì anh sửa sang lại khăn quàng cổ, cùng với treo cái áo bành tô còn phải cân nhắc xem giá áo có song song với mặt đất hay không, Lý Minh Tông gần như có thể xác định cảm xúc của ông chủ anh hôm nay vô cùng vô cùng không tốt.
“Chuyện này rõ ràng có thể đồng thời tiến hành, tôi không giao thì anh cũng không biết xử lý sao cho linh hoạt à?” Dịch Hành Vân mắng.
“Nhưng thời tiết lạnh thế này, nếu cắt điện nước, đứa bé đó......” Lý Minh Tông mới nói một nửa, thấy ánh mắt anh tỏa ra khí lạnh bức người, lập tức sửa miệng:“Vâng, tôi lập tức đi làm ngay.”
Sắc mặt Dịch Hành Vân u ám đến cực điểm, đi tới bàn công tác, cúi đầu lấy đầu ngón tay sờ qua mặt bàn, nhíu mày lại.
Trong lòng Lý Minh Tông run lên, thầm kêu không ổn, nghĩ rằng nữ thư ký mới tới này tám phần không được ở lại rồi.
“Thư ký Trần.” Dịch Hành Vân không hờn giận hô.
“Vâng.” Thư ký Trần vội vàng lao vào văn phòng.
“Tôi nói rồi, giữ gìn văn phòng tôi chỉnh tề sạch sẽ là công việc cơ bản nhất của thư ký, cô không nghe rõ sao?” Dịch Hành Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
“Tôi...... Tôi có lau qua......” Thư ký Trần tái nhợt mặt nói.
“Lau qua? Vậy đây là cái gì?” Dịch Hành Vân chỉ vào lớp bụi mỏng sau máy tính.
“Cái đó......”
“Chỗ nào nhìn thấy mới lau, không thấy thì bỏ qua, qua loa như thế sao có thể làm thư ký của tôi?” Anh nghiêm khắc trách mắng.
“Xin lỗi...... Tôi lau lại một lần......” Cô kinh hoàng nói.
“Không cần, cô có thể đi rồi.” Anh lạnh lùng giận giữ trừng mắt nhìn cô.
Sắc mặt Thư ký Trần trắng bệch, nhìn về phía Lý Minh Tông cầu cứu, Lý Minh Tông lậ