
ngoài trước mấy phút, vì lo lắng cho sự an toàn của cô em gái đã nấp
sau một tấm bảng hiệu cách tòa nhà cao ốc không xa, tay run run bấm phím điện thoại, gửi một tin nhắn cho cô em gái.
Trước khi cùng nhau chạy trốn, đã thống nhất không gọi điện cho người
kia khi đã an toàn trốn ra ngoài, chỉ gửi tin nhắn và để chuông thư tín ở chế độ rung. Không gọi điện vì sợ gọi đúng vào lúc người kia đang nấp ở một chỗ nào đó, chuông điện thoại sẽ khiến người kia bị lộ tẩy.
Năm giây sau, Thy Dung nhận được một tin: “Safe.”
Thy Dung vui sướng như điên, hốc mắt nóng lên, tay bịt chặt miệng, trái tim đã lấy lại được những nhịp đập bình thường.
Biết cô em gái đã an toàn, Thy Dung không dám quay lại tòa cao ốc lấy xe mô tô, đành nhờ một vệ sĩ của bố đến lấy giúp mình.
Sắp xếp đâu vào đấy, Thy Dung yên tâm rời đi.
Nhiều khi sự việc diễn ra thuận lợi ban đầu, nhưng không có nghĩa sẽ may mắn về sau.
“Đứng lại.”
Thy Dung trấn động, giật mình hốt hoảng khi nghe thấy tiếng hét trầm ổn của hai người đàn ông mặc vét đen.
Thy Dung khóc không ra nước mắt, co giò bỏ chạy thật nhanh.
“Bách Khải Văn chết tiệt, tôi nguyền rủa anh.” Thy Dung không thể nhịn
được nữa rồi, đã phun trào tức giận tích tụ trong người bằng cách vừa
chạy vừa không ngừng mắng chửu hắn.
Thy Dung nghĩ: “Có lẽ kiếp trước mình có huyết hải thâm thù với Bách Khải
Văn, nên kiếp này mình mới bị Bách Khải Văn liên tục đuổi bắt. Thật là
tức chết. Bách Khải Văn, anh hãy chờ đấy, tôi nhất định sẽ trả đũa gấp
hai lần, không, gấp năm lần những gì anh đã gây ra cho tôi. Đã chiếm
tiện nghi của lão tử, còn dám cho người đuổi bắt lão tử khắp nơi. Rút
cuộc lão tử nợ nần gì nhà người hả ?”
Cuối cùng Bách Khải Văn đã thành công chọc Thy Dung phát hỏa. Trời thì
oi bức, chạy dưới cái nắng gần 30 độ C, đất chật người đông, xe cộ xả
khói, mồ hôi nhễ nhại, chạy được một lúc dáng vẻ điềm đạm và gọn gàng
của Thy Dung đã được thay thế bằng dáng vẻ chật vật, chạy trối chết,
chạy không kịp thở.
Nếu còn tiếp tục chạy, Thy Dung không tự tin có thể cố gắng duy trì đến
cùng, chỉ sợ sớm đã bị đột quỵ mà chết. Tên Bách Khải Văn vô sỉ kia đúng là sao quả tạ của mình mà.
“Đứng lại.”
Hai người đàn ông mặc vét đen vẫn tiếp tục kiên trì bám theo Thy Dung
không rời. Nếu không bắt được Thy Dung, họ quyết không dừng lại, mặc dù họ cũng đã chạy đến rã rời cả chân tay, quần áo ướt đẫm mồ hôi, nhưng
họ trông vẫn khá hơn Thy Dung.
“Hai người không thấy mệt chết, tôi cũng đã mệt chết rồi. Hai vị đại
nhân đại lượng có thể cho tôi nghỉ ngơi một chút được không ?” Thy Dung
cố lấy hơi, nói vọng lại phía sau hai người đàn ông đang đuổi theo mình.
“Tiểu thư nếu muốn nghỉ ngơi có thể về làm khách trong nhà của ông chủ
chúng tôi, đâu cần phải vất vả nghỉ ngơi tại nơi hỗn tạp, nhiều người
qua lại và nóng bức thế này.” Một trong hai người vệ sĩ khéo ăn khéo
nói, đã hạ thấp giọng bảo Thy Dung.
Thy Dung nghe điều kiện của anh ta cũng thấy thật là tốt. Được nghỉ ngơi trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi, có máy lạnh và người hầu hạ, ai
mà chẳng thích, Thy Dung suýt chút nữa là đồng ý, nhưng chợt nghĩ nếu
mình thực sự chấp nhận yêu cầu trở thành tình nhân của Bách Khải Văn đâu cần phải trốn đông trốn tây thế này, bao nhiêu giọt mồ đã chảy ra, tiêu tốn bao nhiêu năng lượng calo do phải vận động từ lúc nãy đến giờ đều
vô ích cả sao ? Hừ…mình đâu có ngu như thế.
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi thấy khí trời trong xanh và thoáng
đãng thế này cũng tốt.” Thy Dung cảm thán, than lên một tiếng, làm ngay
một bài văn tả cảnh.
Hai vệ sĩ nghẹn họng trân trối nhìn Thy Dung, nửa ngày không thốt nổi một câu.
Trời nóng như đổ lửa, xăng xe mù mịt chướng khí như thế này mà tốt sao ?
“Chúng ta tiếp tục chơi trò đuổi bắt chứ ?” Thy Dung rất lịch sự hỏi hai người vệ sĩ.
Hai người vệ sĩ sớm đã bị những lời nói hết sức ‘văn chương’ của Thy Dung dọa cho hồn siêu phách lạc rồi.
Ba người tiếp tục người đuổi người chạy. Thy Dung duy trì một khoảng
cách với hai người vệ sĩ, mỗi khi quá mệt mỏi không thể chạy tiếp được
nữa,Thy Dung đều nói hươu nói vượn, giả mù xa mưa đánh lạc hướng chú ý
của hai người vệ sĩ, tuy nhiên vẫn không thể khiến cho họ nản lòng, họ
vẫn kiên trì bám theo sát gót.
Chạy được một lúc, Thy Dung đã không còn sức để mà tán hươu tán vượn với hai người phía sau nữa, vừa chạy vừa thở hổn hển.
Từ xa, một chiếc ô tô Ford Ranger vượt qua hai người vệ sĩ, tiến nhanh
gần đến hình dáng nhỏ nhắn đang chật vật vì chạy của Thy Dung.
“Lên xe.”
Chiếc xe ô tô Ford Ranger dừng lại, cánh cửa xe ô tô ngay lập tức mở ra.
Thy Dung kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ngồi trong xe ô tô. Khi biết
người đó là ai, nội tâm chưa kịp nghĩ gì, đã vội vã trèo lên ngồi trên
ghế xe.
Cánh cửa xe ô tô được đóng lại cũng nhanh như lúc được mở ra.
“Chủ…..chủ tịch…” Thy Dung lắp bắp chào Trác Phi Dương. Sau khi cô em
gái vô tình làm lộ thân phận nữ nhi của mình, Thy Dung không biết phải
đối mặt với hắn thế nào.
“Cậu và Bách Khải Văn rút cuộc có ân oán gì mà lần nào tôi gặp cậu, cũng thấy cậu bị ngư