
tốt đẹp gì. Nhớ lại lần trước bị Bách Khải Văn bắt được
tại một trong những hệ thống quán bar của hắn, cảm giác suýt bị hắn giở
trò vô sỉ vẫn còn để lại ấn tượng vô cùng khiếp đảm đối với Hoài Thương.
“Đứng lại.”
“Đứng lại.”
Hai người vệ sĩ quát cùng một lúc, khí thế của bọn họ mười phần giương cao cả mười, một chút cũng không giảm sút.
“Biết thế mình đã dùng máy sạc điện, giật chết bọn họ.” Hoài Thương oán
hận, nghĩ thầm: “Làm gì cũng một vừa hai phải thôi chứ, ép người khác
vào đường cùng thì vui lắm sao, không sợ bị người ta quay lại cắn cho
một phát chết tươi à ?”
Hoài Thương càng chạy càng đuối, sức lực yếu dần, chân mỏi rã rời, mồ
hôi tuôn ra như tắm. Phải chạy hết tốc lực dưới cái nắng như thiêu như
đốt, bị ba người đàn ông như ma quỷ bám theo, Hoài Thương thấy mình còn
duy trì được khoảng cách không xa không gần với bọn họ là đã may mắn lắm rồi.
“Thật khổ, mình vốn nghĩ có thể sống một cuộc sống tự do và phóng khoáng như chị hai thì thật là tốt, nhưng ngàn vạn lần, mình không muốn đi đâu hay làm gì cũng bị người ta cho người đuổi bắt khắp nơi như một tên tội phạm bị truy nã đâu.”
Hoài Thương rất rất muốn ngửa cổ lên trên hét to lên một tiếng, rất rất
muốn biến thành một vị đại hiệp vì dân trừ gian diệt bạo, đánh cho bọn
hung thần ác sát kia một trận nên thân, sau đó tống tất cả vào nhà giam.
Thoáng nhìn tấm bảng hiệu đề tên một siêu thị khá nổi tiếng của thành
phố, không suy nghĩ nhiều, Hoài Thương quẹt mồ hôi trán, hấp tấp chạy
vọt vào trong siêu thị. Sở dĩ Hoài Thương chọn cách chạy trốn vào trong
siêu thị, vì nghĩ rất đơn giản, thứ nhất siêu thị là nơi tập trung rất
đông người, ba người vệ sĩ kia dù có muốn bắt người cũng phải e dè vài
phần, thứ hai, Hoài Thương không muốn tự đày đọa bản thân mình mãi, chạy dưới trời nóng như lửa đốt, phải hít bụi và khói xăng xe, không bằng
tìm một nơi mát mẻ để nghỉ ngơi.
Hoài Thương vừa chạy qua cửa siêu thị, ba người đàn ông cũng đuổi kịp
đến nơi. Ba người liếc mắt nhìn nhau, lưỡng lự trong giây lát, vì nghĩ
nhiệm vụ là trên hết, họ không thể để cho Hoài Thương chạy thoát, nếu
không họ khó bề mà ăn nói với Bách Khải Văn, đã quyết định theo Hoài
Thương đi hẳn vào trong.
Trong siêu thị có rất nhiều người, việc một cô gái nhỏ nhắn, mặc quần
jean, áo len cộc tay, chạy huỳnh huỵch trên nền gạch men, và ba người
đàn ông mặc vét đen, vóc dáng cao to đuổi theo phía sau, khiến họ liên
tưởng đến cảnh xã hội đen đang bắt bớ người vô cớ. Nếu Hoài Thương là
một người con trai, sẽ có rất nhiều người lầm tưởng một tổ chức giang hồ nào đó đang tiến hành thanh lý nội bộ.
Hoài Thương chạy lên thang máy bộ, ba người đàn ông không dám lơ là, cũng đi theo Hoài Thương lên tầng thứ hai.
Hoài Thương đã mệt đến nỗi hai chân bủn rủn, cả người rệu rã, có cảm giác như đang phải đeo một khối đá ngàn cân trên hai vai.
“Thật là mệt chết người, bọn đàn ông xấu xa kia không thể để cho mình
nghỉ ngơi một chút được sao ? Trong này rõ ràng là mát mẻ hơn ngoài trời kia mà, tại sao bọn họ một chút cũng không cảm kích lòng tốt của mình,
còn cố chấp muốn đuổi theo mình mãi, chẳng lẽ ngay cả một chút đạo lý,
họ cũng không hiểu được ?”
Hoài Thương vừa chạy vừa mắng thầm ba người đàn ông cao to, nhưng có óc
như quả nho kia. Đã là người phải biết co giãn, phải biết tận hưởng cuộc sống chung quanh mình chứ, suốt ngày đuổi bắt và đánh nhau với người
khác thì có gì hay ?
Hoài Thương chưa bao giờ thấy yêu căn phòng thoáng mát và yên tĩnh của
mình đến thế. Hic, đúng là xui tận mạng, không biết chị hai đã an toàn
chạy thoát khỏi tay bọn chúng chưa, hay là cũng đang bỏ chạy một cách
thê thảm và chật vật như mình, xem ra không thể sống lâu trên đất Hồng
Kông này nữa, phải tính cách quay trở về Nước, khi nào biển yên sóng
lặng, rồi lại bay sang đây sau.
Hoài Thương chạy về hướng khu vực bán quần áo nam dành cho khách VIP
của siêu thị trên lầu hai. Tuy không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng
tâm trạng đang rối bời, đang bỏ chạy trối chết, Hoài Thương không định
hướng được đường đi, chỉ biết chạy theo bản năng của mình, cố gắng duy
trì một khoảng cách an toàn với ba người đàn ông đang bám theo sát gót
phía sau.
Hoài Thương chạy vọt vào cửa hàng bán quần áo.
“Này cô.” Một nhân viên nữ trong bộ âu phục màu đen, vội vàng tìm cách ngăn cản không cho phép Hoài Thương bước vào.
Đây là khu vực khách VIP, chỉ có khách hàng quen biết và có thẻ mới được vào, lượng khách tuy ít nhưng buôn bán vẫn rất lời, thậm chí lời hơn
gấp nhiều lần số lượng quần áo bình thường được bán ra.
Hoài Thương không để ý đến cô nhân viên, đứng khựng giữa cửa hàng, nghiêng ngó xung quanh.
Cửa hàng quần áo ?
Mắt Hoài Thương sáng lên, có quần áo có nghĩa là có thể cải trang thành
một người khác. Không dám chần chờ, Hoài Thương rảo bước thật nhanh, đi
sâu vào trong cửa hàng, vừa đi vừa cẩn thận nhìn ra bên ngoài qua lớp
cửa kính.
Ba người đàn ông đúng là ba tên hung thần ác sát, bám theo Hoài Thương
không rời. Hoài Thương vừa trốn vào trong cửa hàng, họ cũng đã tìm đến
tận cửa.
Cô