
p nó cũng chưa vào. Bà nội đến là muốn xin cháu giúp đỡ chăm sóc nó thật tốt.”
Rốt cuộc La Phi đã hiểu được vì sao Trịnh Thiên Dã có thần kinh không bình thường mà vẫn có thể có cuộc sống thật tốt cho đến hôm nay, chưa bao giờ bị đầu rơi máu chảy. Đó là bởi vì từ trước đến nay anh có một không gian riêng tùy ý muốn làm gì thì làm. Gia thế to lớn của anh đã tạo ra một thế giới ảo tưởng cho riêng anh, cho nên những gì anh cho là đúng thì chính là lẽ phải. Bởi vì cưng chiều anh nên làm tất cả những chuyện anh làm, đối với người trong nhà họ Trịnh mà nói, dường như đó là chuyện đương nhiên, thế cho nên ngay cả sự thất thường của anh ta cũng không bị phát hiện.
Cô không biết là Trịnh Thiên Dã quá may mắn hay là bất hạnh!
La Phi suy nghĩ một chút: “Bà nội, bà hãy yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Dã.”
Ít ra trước khi rời đi, cô sẽ thử chăm sóc người không tự biết là mình bất thường này.
Cô cũng không thể so đo quá mức với một người không được bình thường, người đáng giận tất nhiên cũng có chỗ đáng thương.
Khi La Phi phát hiện lòng mình đang thương hại Trịnh Thiên Dã thì giật nảy mình. Một người đàn ông sống trong thế giới lý tưởng của mình, không thiếu thốn thứ gì cả, cho dù là thần kinh có vấn đề thì cũng chẳng có gì để cho một đứa xui xẻo như cô thương hại cả.
“Bà nội, sao bà lại tới đây?” Cuộc trò chuyện ở trong phòng khách đã đánh thức người ở bên trong, Trịnh Thiên Dã tuỳ tiện mặc bộ đồ ở nhà đi ra.
Bà cụ vừa thấy được cháu nội đã một ngày không gặp thì khuôn mặt nhăn nheo như nở hoa, cười với hai dì ở đằng sau, phất tay ra hiệu: “Thiên Dã, bà nội kêu đầu bếp ở trong nhà nấu đồ ăn ngon mang đến cho cháu và Tiểu Phi. Thanh niên tuổi trẻ vẫn phải bồi bổ cơ thể.”
Hai bà dì mở hộp đồ ăn ra, đồ ăn và canh ở bên trong còn nóng hổi, trong nháy mắt mùi thơm đầy nhà.
Trịnh Thiên Dã vò vò tóc, nhìn hộp đồ ăn, bĩu môi: “Bà nội, sau này đừng phiền phức như vậy nữa, bà như thế này sẽ doạ Phi Phi sợ.”
La Phi nghe thấy hai tiếng “Phi Phi”, tim gan cũng run lên.
Bà cụ cười ha hả: “Được, được, được, bà biết cháu ngại bà nội quấy rầy thế giới của vợ chồng son, sau này bà nội ít đến là được. Nhưng mỗi cuối tuần đừng quên về nhà ăn cơm. Qua vài tuần sau là sinh nhật của cháu, bà nội cũng phải bắt đầu chuẩn bị.”
Trịnh Thiên Dã nhìn La Phi một cái: “Cám ơn bà nội, mỗi cuối tuần cháu sẽ mang Phi Phi về nhà ăn cơm.”
La Phi lặng lẽ liếc anh một cái.
Bởi vì La Phi đang bận suy nghĩ đến ca phẫu thuật của Ngô Thần nên sống chung với Thiên Dã cũng không đáng sợ như vậy. Cô chỉ hy vọng phẫu thuật của Ngô Thần thành công thì cô cũng có thể thành công rút lui, bất luận là Ngô Thần hay là Trịnh Thiên Dã, ai nấy cũng phải quay về nhà, tự ôm mẹ mình đi.
Chỉ trách là số mệnh của cô không tốt, gặp phải đàn ông mà người sau luôn khốn nạn hơn người trước. Thế nhưng, cô vẫn hy vọng là hai tên khốn nạn ấy, Ngô Thần còn sống khoẻ mạnh, Trịnh Thiên Dã có thể trở lại bình thường vào một ngày nào đó.
Mỗi khi La Phi nghĩ đến điều này thì lại ‘ha ha’ tự giễu hai tiếng, nghĩ là mình nên về nhà soi gương cho thật kỹ, xem trên đầu có một vòng hào quang, phía sau có mọc ra hai cánh hay không? Chắc kiếp trước cô là thiên sứ bị gãy cánh, từ trên trời rớt xuống… một đống phân.
Thật ra Trịnh Thiên Dã cũng không phiền toái như những gì cô đã tưởng tượng, tuy rằng mười ngón tay không dính nước, nhưng cũng không phải là cái loại làm biếng không giúp đỡ một cái gì. Ngược lại, dường như anh có thể ý thức chính xác trách nhiệm của đàn ông và đàn bà khi ở chung với nhau. La Phi nấu cơm, giặt quần áo thì anh lại giành rửa chén, vui đến quên trời đất. Dù có được nuông chiều thế nào đi nữa thì những chuyện này anh vẫn có thể làm. Mặc dù thần kinh của anh có vấn đề, nhưng đầu óc cũng không phải thật sự ngu ngốc.
Việc La Phi lo lắng nhất là chuyện buổi tối ở trên giường, ngoại trừ lần đầu tiên có chút mạnh bạo, sau đó thì cũng đi vào bình thường.
Buổi tối ngày hôm sau, khi lên giường, Trịnh Thiên Dã nhớ ra đã hai ngày mình không có đi làm thì cảm thấy hơi áy náy vì không biết cách tiết chế dục vọng của mình. Anh lẩm bẩm đọc một câu ‘Đêm xuân ngắn ngủi, trời lên sớm/Từ đấy vua ra chậm buổi chầu[1'>’ rồi chỉ ‘ăn hiếp’ La Phi một lần cho có lệ.
Từ đó về sau, mỗi ngày xem như là có tiết chế.
Việc này khiến cho La Phi thật sự thở phào nhẹ nhõm. Càng khiến cho cô nghẹn họng chính là, sau khi cô nói những lời đại loại như con nít rất phiền phức thì Trịnh Thiên Dã cũng cảm thấy có lý, liền chủ động gánh vác trọng trách không tạo ra một sinh mệnh mới.
Tổng bộ của Hằng Thiên có hơn một ngàn nhân viên, một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện La Phi là bạn gái của boss Trịnh trở thành bí mật mà người người đều biết. La Phi cũng lười đi phản bác. Cũng đã ở chung với nhau rồi, không thừa nhận thì là già mồm cãi láo, không nói cô là người yêu thì chẳng lẽ cô là tình nhân của anh ta?
Mình đã bị đủ nhục nhã rồi, không cần phải tiếp tục tự sỉ nhục mình.
Hơn nữa, đối với những đồng nghiệp trước kia luôn ngáng chân hay bắt chẹt cô, hiện giờ cô dựa