
vào thân phận bà chủ tương lai, trước khi rời đi sẽ ăn miếng trả miếng đủ, coi như là xả cơn giận bị đè nén.
Hiệu suất của Trương Cẩm Hoa bên kia rất cao. Sau hai tuần, đoàn chuyên gia nước ngoài đã đến.
La Phi không đi thăm Ngô Thần nữa, chỉ nghe nói phẫu thuật rất thuận lợi, nếu như không có biến chứng gì sau khi phẫu thuật thì căn bản là sống lâu trăm tuổi không thành vấn đề.
Câu nói tai họa lưu lại ngàn năm xem ra là không sai.
Ngô Thần bên kia đã được yên ổn, La Phi đương nhiên tính toán chuyện thối lui. Nhưng rốt cuộc lại không thể cưỡng lại lời cầu xin của mẹ Ngô Thần ở trong điện thoại, cuối cùng cô quyết định gặp người đàn ông si tình Ngô Thần một lần, nghe nói vì muốn gặp cô mà không chịu ăn cơm.
Buổi chiều tan ca, La Phi đến bệnh viện, đi vào phòng bệnh của Ngô Thần. Quả nhiên thấy ở tủ đầu giường của anh ta có một chén cháo nguội lạnh chưa hề động qua. Mẹ Ngô thì đang than thở ở bên cạnh, nhìn thấy La Phi thì lập tức giống như thấy cứu tinh, đi tới giữ chặt cô: “Tiểu Phi à, con mau khuyên nhủ Ngô Thần đi, nó làm thế nào cũng không chịu ăn cơm.”
La Phi nhìn đến người đàn ông gầy còm ở trên giường kia, một thời gian ngắn không gặp, vậy mà cảm giác giống như cách một đời, xa lạ đến ngay cả chính mình cũng cảm thấy đáng sợ. Cô không biết là tại mình quá lạnh lùng, hay là giống như lời của Ngô Thần, cô căn bản là không thương anh ta sâu đậm.
Ngô Thần vốn đang chập chờn ngủ, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lẽ ra đang ảm đạm bỗng dưng sáng ngời lên, vươn tay giữ chặt La Phi ở bên giường: “Phi Phi, anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh được không?”
La Phi cười nhạt, bởi vì biết rằng anh không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chính mình cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, trước kia thương hại anh ta, giờ đây chỉ còn lại chán ghét. Cô hơi giễu cợt nói: “Ngô Thần, tôi đã quên hỏi, anh nằm viện lâu như vậy, cái người gọi anh là chồng cưng đâu?”
Ngô Thần ngẩn người: “Anh đã cắt đứt với cô ta từ lâu. Phi Phi, anh thật sự biết lỗi rồi, em quay lại có được hay không?”
“Ngô Thần, chúng ta sớm đã chấm dứt rồi.” La Phi muốn thoát ra, nhưng lại phát hiện một người vừa mới làm xong phẫu thuật có vài ngày, vậy mà sức lực lại không thể tưởng tượng nổi.
“La Phi!” Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của đàn ông bỗng dưng vang lên từ cửa.
[1'> Nguyên văn: Đêm xuân khổ đoản nhật cao khởi/Tòng thử quân vương bất tảo triều (Trích Trường hận ca của Bạch Cư Dị)
Dịch: Thanh Dạ
La Phi vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Trịnh Thiên Dã đã xông vào, kéo cô ra, còn tức giận hét lớn vào người bệnh đang nằm trên giường: “Mày muốn chết hả? Dám đụng vào người phụ nữ của tao!”
Có thể nói đó là một bộ mặt dữ tợn cùng với khí thế hừng hực!
Ngô Thần là một người bệnh chỉ có thể nằm ở trên giường, bị khí thế của anh làm cho kinh hoàng, càng tỏ ra đáng thương hơn. Một hồi lâu cũng không nói tiếng nào.
Trịnh Thiên Dã tức giận liếc anh ta vài cái, rồi quay đầu nhìn La Phi, ra lệnh với cô: “Em nói với anh ta, sau này em không gặp lại anh ta nữa.”
Không cần anh nói, La Phi cũng đã quyết định cắt đứt với Ngô Thần rồi, hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng, nhưng anh nói bằng cái giọng ra lệnh này, làm cho người ta thật khó chịu.
Nhưng vì để cho Ngô Thần không nghĩ đến cô nữa, cô vẫn kiên quyết nói: “Ngô Thần, sau này tôi sẽ không gặp lại anh nữa.”
Cô nói xong, thì Trịnh Thiên Dã thỏa mãn mỉm cười, khinh miệt nhìn người nào đó đang nằm ở trên giường, sau đó kéo cô, rời khỏi phòng bệnh với một dáng vẻ cao ngạo, trong phòng bệnh chỉ còn lại những cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của tất cả những bệnh nhân còn lại.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Trịnh Thiên Dã bắt đầu oanh tạc. Ngồi ở trong xe, la hét với La Phi: “Em có ý gì đây, dám chạy đến đây gặp tên đàn ông đó, em muốn cắm sừng anh hả?”
Nếu không phải bây giờ La Phi nghi ngờ hạ sách qua cầu rút ván để trở mặt với anh là quá nhanh, hơn nữa anh còn là một kẻ bệnh tâm thần thì cô đã hét vào mặt anh rồi. Nhưng nghĩ lại, tức giận với một kẻ bị bệnh thần kinh dù sao vẫn là không sáng suốt.
Nhưng lý lẽ vẫn lý lẽ, bắt La Phi phải dịu dàng giải thích, đây cũng là một chuyện rất khó. Cho nên cô quay mặt đi, mở cửa sổ xe cho gió thổi vào.
Trịnh Thiên Dã bị cô chọc tức, đạp chân ga một cái, xe gào thét chạy trên đường.
La Phi kinh hoàng, mới nhớ đến tên này là người bị bệnh thần kinh. Để một người bệnh thần kinh lái xe, mười người hết tám chín người là kẻ giết người trên đường! Cô vẫn chưa muốn chết sớm đến vậy, cho nên quay nhanh người lại, nói nhỏ nhẹ: “Em với Ngô Thần không có chuyện gì hết, chẳng qua em đến xem anh ta có bị nguy hiểm gì đến mạng sống không thôi. Em chắc chắn với anh là em không có cắm sừng anh đâu.”
Cuối cùng mặt Trịnh Thiên Dã cũng ôn hòa một chút, giảm tốc độ xe, nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Tất nhiên anh biết rõ em sẽ không cắm sừng anh, em yêu anh đến vậy, làm sao có thể làm chuyện đó. Hơn nữa, cái tên ngu xuẩn nằm ở trong bệnh viện kia, làm sao có tư cách cướp người phụ nữ của anh chứ?”
La Phi im lặng liếc anh.
Trịnh Thiên Dã liếc lại cô, lại tăng tốc xe, hừ một tiếng. “