Vọng Tưởng Cuồng

Vọng Tưởng Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323730

Bình chọn: 8.00/10/373 lượt.

các người nuông chiều sao, cho nên thần kinh không bình thường cũng không phát hiện, vậy mà còn cho là tính tình không tốt. Nhưng trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt cũng không biểu lộ ra, chỉ thản nhiên cười nói, “Bà nội, cô chú, nếu Thiên Dã đã đi nghỉ rồi, con cũng nên về nhà.”

Trịnh Gia Thăng mỉm cười với cô, ôn hòa nói: “Thời gian không còn sớm, ở lại đây đi, tuy rằng Thiên Dã uống rượu nên không tiện lắm, nhưng phòng trống còn rất nhiều, để chú bảo người làm giúp cháu chuẩn bị một phòng.”

La Phi vội vàng xua tay: ‘Không cần phiền thế đâu ạ, giờ này cũng không muộn lắm mà, để con về nhà đi.” Nói xong cô bỗng nhớ đến gì đó liền bổ sung, “Quan trọng là còn chút công việc con vẫn chưa làm xong, tối về làm nốt phần còn lại.”

“Vậy à!” Trịnh Gia Thằng cười, như đang nói đùa, “Hằng Thiên có nhân viên chuyên nghiệp như con thật hiếm. Con đã muốn về nhà, để chú sắp xếp người đưa con về.”

La Phi vội vàng nói cám ơn không ngừng: “Cám ơn chú.”

La Phi về đến nhà, cảm thấy vui sướng như chim sổ lồng, đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày trong phòng này không có Trịnh Thiên Dã.

Cô chỉ cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, động tác cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, ngay cả khóa chống trộm chướng mắt trên cánh cửa kia, đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu nữa đều trở nên vô cùng đáng yêu.

Cô cũng không cần suy nghĩ nhiều, hì hà hì hục thu dọn hành lý, không cần dự định nơi dừng chân tiếp theo, cùng lắm thì về nhà trước rồi tính sau, trời đất bao la ba mẹ là lớn nhất.

Thứ phải mang đi không nhiều, chỉ một chiếc vali là thu dọn xong toàn bộ. Sau khi dọn đồ xong, cô nhìn quanh căn phòng nhỏ, nơi đâu cũng có dấu vết của Trịnh Thiên Dã, dép lê ly thủy tinh trong phòng khách, quần áo trong phòng ngủ, đồ dùng cá nhân trong phòng tắm, toàn bộ đều biểu hiện người đàn ông này từng bước vào cuộc sống của cô. Cô chỉ cảm thấy oán hận, rất muốn trút ra, dứt khoát hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, cô đem toàn bộ quần áo và đồ cùng của Trịnh Thiên dã ném xuống đất, hung hăng dùng hai chân giẫm đạp một phen không chút khách sáo. Cho đến khi cảm thấy bất mãn và phẫn nộ trong lòng thoáng dịu bớt, mới sảng khoái kéo hành lý ra cửa.

Lúc này đã hơn mười giờ tối, người qua lại trên đường thưa thớt. La Phi kéo hành lý, đi đến chỗ chờ taxi của khu nhà, vừa mới đứng đó, một chiếc xe cách chỗ cô không xa chậm rãi chạy đến, đèn xe phía trước phát sáng chiếu thẳng về phía cô.

La Phi giơ tay che ánh sáng theo bản năng, khi buông tay, chiếc xe nọ đã dừng lại trước mặt cô.

Kính xe chậm rãi hạ xuống, bên trong là Trịnh Gia Thăng đang cười nhạt, hàm ý không hiện rõ trên mặt, nhìn cô.

La Phi kinh ngạc, đúng là rất kinh ngạc. Cô lắp bắp nói: “Chủ tịch Trịnh, sao chú lại ở đây?”

Trịnh Gia Thăng không trả lời câu hỏi, giọng điệu vẫn khách khí ôn hòa như trước: “Đã trễ thế này, Tiểu Phi, con kéo hành lý đi đâu vậy?”

“Dạ con…” La Phi nhất thời không biết phải trả lời thế nào, mà lúc này cô đã có thể chắc chắn, chuyện xảy ra giữa cô và Trịnh Thiên Dã, Trưởng Cẩm Hoa đã kể hết cho nhân vật từng làm mưa làm gió ở Giang Thành này biết rồi.

Vẻ mặt Trịnh Gia Thăng đanh lại, ánh mắt nhìn về phía La Phi cũng trở nên nghiêm túc, “Lên xe đi, chúng ta nói chuyện.”

Tay nắm hành lý của La Phi vô thức nắm thật chặt, chần chờ môt lúc, cuối cùng cũng hít sâu một hơi, lấy lại chút tự tin: “Chủ tịch Trịnh, con không biết mọi người muốn con làm gì, nhưng con là người tự do không lệ thuộc vào ai, và cũng có cuộc sống của riêng mình. Cái Trịnh Thiên Dã cần chính là điều trị tâm lý, không phải con. Hy vọng mọi người đừng làm khó con, để con đi đi.”

Trịnh Gia Thằng cười cười; “Tiểu Phi, con nói vậy có hơi nghiêm trọng rồi. Chú không phải làm khó con, chỉ hy vọng con thấu hiểu nỗi khổ của người làm cha như chú, hy vọng con có thể giúp đỡ Thiên Dã.”

“Xin lỗi chú, con không giúp được anh ấy đâu, người giúp được anh ấy là bác sĩ tâm lý kìa.” La Phi thấy cách đó không xa có chiếc taxi chạy đến, cô nhanh chóng kéo hành lý, chuẩn bị chạy đến giơ tay ra đón xe.

Nhưng cô vừa đi được hai bước, đã bị người xế cao lớn đi theo kia ngăn lại.

Trịnh Gia Thăng ở phía sau cô, không nhanh không chậm nói: “Lên xe đi, chỉ mất vài phút thôi, Tiểu Phi con rồi sẽ quyết định đi hay ở.”

La Phi nhìn thấy người đàn ông trước mặt hệt như la sát, giận dữ ném hành lý trên đất, xoay người mở cửa xe ngồi vào trong.

Bên trong xe bật đèn, đây là lần đầu tiền cô nhìn vị thương nhân truyền kỳ này gần như vậy, tuy rằng tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, Trịnh Gia Thăng dáng vẻ không giận mà oai, nhưng vẫn khiến cô có chút sợ hãi.

Sợ thì có sợ, nhưng bực bội và tức giận vẫn chiếm thế thượng phong, cô vào bên trong xe: “Chủ tịch Trịnh, con trai chú có vấn đề, thật sự phải tìm bác sĩ, làm gì phải khó dễ người vô tội là con chứ?”

Sắc mặt Trịnh Gia Thăng vẫn đầy ý cười như cũ: “Chú biết con chịu oan ức rồi. Nửa năm được không? Con ở bên cạnh Thiên Dã nửa năm, phối hợp với trị liệu của bác sĩ.” Nói xong ông rút ra một tờ chi phiếu, đưa đến trước mặt La Phi, “Đây là mười triệu, nếu con thấy


Duck hunt