
đã luồn vào vạt dưới áo của cô. Cảm giác bàn tay tiếp xúc với da thịt thật sự rất
sướng. Một tay anh nắm lấy nơi mềm mại ở trước ngực cô, không to không
nhỏ, thích hợp vừa đủ bàn tay anh, giống hệt như trong tưởng tượng của
anh.
La Phi không vùng ra
được, bàn tay kia quấy rối trước ngực cô, khiến cô vừa xấu hổ vừa giận
dữ, ước gì có thể giết chết tên này, cô hét lên, nhịn không được văng
tục: “Anh là đồ thần kinh! Mẹ nó anh nghĩ anh là thần à, ai cũng phải
thích anh! Anh buông ra! Đây là anh đang cưỡng hiếp đó!”
“Cưỡng hiếp?” Hình như
Trịnh Thiên Dã rất nghiêm túc suy nghĩ từ này, nghĩ xong lại càng ra vẻ
vô tội mà nói, “Nhưng… là cô dụ dỗ tôi trước mà.”
La Phi rốt cuộc đã hiểu
cô hoàn toàn không ở cùng một tinh cầu với tên biến thái này. Không còn
cách nào, đành phải xuống nước, khóc nỉ non xin anh: “Tổng giám đốc
Trịnh, anh thật sự hiểu lầm rồi, xin anh đừng đối xử với tôi như vậy,
tôi sắp kết hôn rồi. Tôi không thể làm chuyện có lỗi với bạn trai được.”
Một tay Trịnh Thiên Dã
giữ hai tay cô, một tay xoay đầu cô lại, liếm láp nước mắt trên mặt cô,
hình như có chút mất kiên nhẫn: “Khóc gì mà khóc, tôi để em dụ dỗ được
tôi rồi, em còn kết hôn gì nữa!”
Nói xong, lại đưa tay lần mò từ trước ngực cô xuống dưới, mãi cho đến vùng cấm thần bí ấm áp kia.
Khi La Phi cảm giác được
ngón tay đó đã xâm nhập vào trong cơ thể mình, rốt cuộc cô cũng bùng nổ, há miệng ngoặm lấy vai anh. Cô ra sức cắn, nhưng hình như tên này không có cảm giác, cho đến khi cách lớp áo sơ mi, mùi máu tươi xộc ra, Trịnh
Thiên Dã cũng không có phản ứng gì, chỉ là dừng động tác tay lại một
chút, giống như đang đợi cô kết thúc.
La Phi thở hổn hển nhả
ra, ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt sáng quắc của anh đang nhìn chằm chằm
mình, khóe miệng mang theo ý cười quỷ dị. Lát sau, kéo mạnh váy cô
xuống, âm trầm nói: “Hóa ra em thích dữ dội hơn.”
La Phi chỉ cảm thấy mình
bị quay mạnh người lại, mặt đối mặt bị anh đè mạnh lên cửa, một chân dễ
dàng bị anh nâng lên, tiếp đó là một trận đau đớn thấu tim.
Anh lại có thể trực tiếp tiến vào.
Trịnh Thiên Dã không dừng lại, tựa đầu vùi vào gáy cô, mắt nhắm nghiền ra sức đẩy vào mấy chục
cái, trong nháy mắt, khoái cảm từ xương mu truyền đến vỏ não, một khoảng đại não trống rỗng mông lung. Đó là dấu hiệu “lên đỉnh”.
Anh nhanh chóng hít sâu một hơi, đặt vào nơi sâu nhất rồi dừng động tác lại.
Cảm giác được người dưới
thân không giãy dụa nữa, ngược lại mềm nhũn giống như muốn tiếp tục. Anh mới khẽ dời người ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ướt đẫm một
mảng, trong lòng chấn động mạnh. Anh nhanh chóng đỡ cô, chính mình nhìn
lại chỗ hai người vừa mới giao hợp, chỉ thấy vết máu đỏ lan ra tại chỗ
đó.
Trịnh Thiên Dã bên ngoài
nổi tiếng ngựa đực, đương nhiên không làm tình với gái trinh. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lòng anh vui mừng hơn kinh ngạc, cố rút ra,
cầm lấy mặt của La Phi, hôn mạnh lên đó. Cuối cùng đặt môi lên môi cô,
thì thầm: “Ngoan, tôi không biết đây là lần đầu tiên của em, bây giờ tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
La Phi lúc này, ngoại trừ tuyệt vọng vẫn là tuyệt vọng, đau đớn bên dưới thân cũng từ từ chết lặng.
Tuy Trịnh Thiên Dã nói sẽ nhẹ nhàng, nhưng động tác nhẹ nhàng này duy trì chưa đến một hai phút,
liền bắt đầu nhịn không được phát cuồng, đè chặt La Phi lên cửa mà ra ra vào vào.
Rồi tiếp đó, ý thức của La Phi dần dần mơ hồ, cô cũng không biết con ngựa này kết thúc khi nào.
Chuyển ngữ: Pussycat
***
Tỉnh lại lần nữa, La Phi đang nằm ở trên giường trong phòng nghỉ của Trịnh Thiên Dã.
Quần áo trên người đã bị cởi ra sạch sẽ từ sớm.
Cô mơ mơ màng màng nhìn lên trên, Trịnh Thiên Dã đang phủ trên người cô, cặp mắt giống như sói từ trên nhìn xuống.
Và gã cầm thú này hiện giờ đang hưng phấn suy nghĩ: con mẹ nó, thật tuyệt! Còn tuyệt hơn nhiều so với mấy con nhỏ được gọi là bảo vật với thân hình tỷ lệ vàng kia. Mấy thân hình nõn nà kia có cởi hết rồi cọ cọ trên người anh thì anh cũng không cảm thấy hưng phấn nổi. Còn cô gái này, bây giờ giống như là một xác chết nằm ở trên giường của anh nhưng cũng đủ khiến anh cảm thấy mạch máu đang căng tràn.
Anh cũng không biết hơn một năm nay, ngày nào cũng bị cô gái này quyến rũ, làm sao mình có thể nhịn được. Ai phong anh là ngựa đực vậy chứ, rõ ràng anh chính là “thiên hạ đệ nhất Liễu Hạ Huệ”.
Đương nhiên La Phi không biết tên biến thái này đang suy nghĩ cái gì, bây giờ cô ngoại trừ tuyệt vọng thì vẫn là tuyệt vọng, cả người giống như bị mất đi sức lực, không còn bất cứ ý chí chiến đấu nào, chỉ còn duy nhất một ý nghĩ hoang đường là nếu sớm biết sẽ bị tên biến thái này cưỡng bức thì cô đã trao lần đầu tiên của mình cho Ngô Thần.
Có lẽ là bởi vì cơ thể trắng trẻo nõn nà của La Phi khiến cho Trịnh Thiên Dã nảy sinh dục vọng muốn chà đạp cô. Anh áp vào người cô, bắt đầu hôn từ trán đến môi, tiếp tục đi xuống, mỗi một chỗ đi qua đều tỉ mỉ, nhẹ nhàng cắn mút cho đến khi để lại những dấu vết, rồi mới tiếp tục xuống phía dưới.
La Phi đã không còn cảm giác gì nữa, ngay cả khóc cũng không được, người cứng đờ, mặc cho