
nếu không lên tiếng, sát khí của hai nam nhân này nhất định
giết chết nàng, nàng cũng không nên làm quỷ chết oan.
“Hắc hắc, cái đó, hoàng thượng trên mặt của người dính cái gì kìa.” Nói xong,
Hướng Tiểu Vãn đưa tay nhỏ bé mãnh khảnh ra, nhẹ nhàng với tới trên mặt Chung
Ly Tuyệt.
Chung Ly Tuyệt và Độc Cô Diễm sửng sốt, khi tay Hướng Tiểu Vãn sắp đụng phải
Chung Ly Tuyệt thì Độc Cô Diễm lại nhanh chóng đưa tay ra, cầm hai tay Hướng
Tiểu Vãn thật chặt.
“Lớn mật, hoàng thượng là ngôi cửu ngũ chí tôn há để cho ngươi có thể chạm vào,
còn không lập tức cút ra ngoài.”
Hướng Tiểu Vãn bị nắm cảm nhận được xương tay hơi đau, nàng ngẩng đầu trợn mắt
nhìn Độc Cô Diễm một cái.
Nam nhân đáng chết này, mới vừa rồi rõ ràng là nàng hảo tâm hóa giải không khí,
không nghĩ tới hắn không cảm kích thì thôi, còn đối với nàng như vậy, thật sự
là quá đáng.tức giận mà
Độc Cô Diễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hướng Tiểu Vãn bởi vì tức
giận, lúc này phiếm đỏ ửng, thật khả ái mê người, giống như ái thê cứ như vẫn
sống sờ sờ đứng ở trước mắt của hắn...
Hắn cầm tay của nàng, lực đạo nhẹ đi rất nhiều, mắt lạnh sâu không thấy đáy giờ
phút này giống như là hồi tưởng cái gì, nhàn nhạt thoáng qua tia hoảng hốt.
Chung Ly Tuyệt bên cạnh nhìn một màn này, hai tay ở dưới ống tay áo nắm chặt.
Hắn cất bước, hướng về phía Độc Cô Diễm cười nói: “Diễm, canh giờ không còn
sớm, trẫm cần phải trở về.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Độc Cô Diễm cũng hồi thần lại, hướng về phía bóng lưng rời đi của Chung Ly
Tuyệt lãnh đạm nói: “Cung tiễn hoàng thượng.”
Hướng Tiểu Vãn vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của Chung Ly Tuyệt,
mới vừa rồi nàng không nhìn lầm, ánh mắt hoàng thượng đúng là thoáng qua sát
khí, hắn, hắn không phải là muốn giết mình chứ?
Nghĩ đến điểm này, thân thể Hướng Tiểu Vãn không khỏi run lên. Nàng thề, mới
vừa rồi nàng thật lòng muốn hóa giải không khí mà thôi, cũng không có ý ăn đậu
hũ của hoàng thượng, trời đất chứng giám, tuyệt đối không có ý kia...
Độc Cô Diễm thu hồi ánh mắt, lại thấy ánh mắt Hướng Tiểu Vãn vẫn si ngốc rơi
vào phương hướng hoàng thượng vừa rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn ngập tái
nhợt không rõ, Độc Cô Diễm nhất thời tức giận, hướng về phía Hướng Tiểu Vãn đột
nhiên quát: “Khốn kiếp, quỳ xuống.”
Hướng Tiểu Vãn bị dọa đến nhảy lên.
Nháy mắt, không xác định hỏi: “Tướng quân, ngài đang bảo ta sao?”
Trong lòng Độc Cô Diễm vốn đang tức giận, lúc này thấy bộ dáng mất hồn mất vía
của Hướng Tiểu Vãn, hoả khí càng thêm dâng cao.
Nữ nhân đáng chết, câu dẫn hắn không được, hiện tại muốn dời chủ ý sang hoàng
thượng sao? Cho là dựa vào gương mặt giống Tĩnh Hương của mình, là có thể câu
dẫn được hoàng thượng sao?
Độc Cô Diễm hắn tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không...
Hắn kéo Hướng Tiểu Vãn lại, nổi giận đùng đùng đi về hậu viện.
“Này, tướng quân, ngài lôi kéo ta làm cái gì, mau buông ta ra, cứu mạng, cứu
mạng...” Hướng Tiểu Vãn hoàn toàn không hiểu tính huống hiện tại, nam nhân này
làm gì trở nên tức giận như vậy?
Đi ngang qua bốn tiểu quỷ kia thì rối rít bắn ra ánh mắt cầu cứu. Vậy mà bốn
tiểu quỷ kia tuy thấy được, nhưng mọi người lại giả vờ bày ra một bộ dạng không
nhìn thấy, Hướng Tiểu Vãn giận đến nổ đom đóm mắt.
Ánh mắt của nàng trở lại trên người Độc Cô Diễm ở trước mắt, lúc này nam nhân
cao lớn đang hoả khí cả thân, chẳng lẽ...
Đầu Hướng Tiểu Vãn, thoáng qua rất nhiều hình ảnh. Chẳng lẽ nam nhân này tính
toán kéo nàng tới chỗ không có người nào, sau đó...
Cường bạo...
Trời ạ,
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hướng Tiểu Vãn tái nhợt, hai tay ôm cây cột bên cạnh,
một bộ dạng chết cũng không buông ra.
“Buông ra.” Độc Cô Diễm lạnh lùng lên tiếng, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm
chằm Hướng Tiểu Vãn.
“Cái đó, tướng quân, nhìn trời hình như có chút âm u, có thể là sắp mưa, y phục
phơi trong sân của ta còn chưa có thu, ta trở về thu y phục được không?” Đùa gì
thế, bảo nàng buông liền buông ra, vậy nàng chẳng phải sẽ rơi vào kết quả bị ăn
sạch sao.
“Bản tướng lặp lại lần nữa, buông ra.” Hai chữ cuối cùng, Độc Cô Diễm cơ hồ là
từ trong kẽ răng nặn đi ra.
Hướng Tiểu Vãn run lên một cái, sau đó mắt nhắm lại, quát: “Mẹ nó, muốn lão
nương buông ra cho ngài cường bạo sao, đùa gì thế, ngươi nghĩ lão nương ngu à,
không thả, chết cũng không thả...”
Lúc này Hướng Tiểu Vãn liều chết rống, căn bản đều không hiểu được mình rống
lên cái gì.
Nhưng, Độc Cô Diễm lại nghe được một cách rất rõ ràng.
Lão nương? Cường bạo?
Bàn tay to nắm Hướng Tiểu Vãn, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, lực đạo trầm xuống,
trực tiếp kéo Hướng Tiểu Vãn qua, cả gương mặt tuấn tú băng hàn khí diễm (tức là
vừa có vẻ lạnh lùng vừa phẫn nộ) trước nay chưa có.
“A... A... Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?” Hướng Tiểu Vãn mở hai mắt ra, hai
tay che ngực thật chặt.
Nhìn bộ dáng nam nhân trước mắt đáng sợ đang nhìn nàng, nàng cũng biết, nàng
cũng biết nhất định là như vậy, thú tính trong cơ thể nam nhân này đã bị kích
phát ra...
Độc Cô Diễm nhìn bộ dáng hết sức che ngực của Hướng