
mình, tới làm lợi thế
cuối cùng đả kích phụ thân.
Người áo đen nghe thấy lời ấy, càng cười đậm. “Không biết Hoa nhi cho là vi sư
đang suy nghĩ gì?”
Độc Cô Hoa đẩy hắn ra, nhảy đến trên đất, giận dữ hét: “Người rõ ràng không coi
con là đồ đệ của người, người chẳng qua là lợi dụng con để hại phụ thân.”
Hai tròng mắt người áo đen lóe lên, nhàn nhạt ưu thương chảy ra từ trong đôi
mắt sâu kia. “Hoa nhi, con thật đối đãi vi sư như thế sao?”
Độc Cô Hoa hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.
Người áo đen cười một tiếng tự giễu, trong tay không biết như thế nào nhiều hơn
một cây chủy thủ, hắn đối với tim của mình, hung hăng đâm xuống, máu chảy như
cột, vẩy ra bốn phía.
Độc Cô Hoa không ngờ tới người áo đen sẽ có động tác như thế, cậu bị dọa cho
sợ. Vội vàng chạy tới, đưa tay nhỏ bé ra che ngực người áo đen kia, khuôn mặt
nhỏ nhắn tái nhợt nói: “Sư phụ, người, sao người có thể đối với mình như vậy,
thân thể của người...”
Người áo đen cười cắt đứt lời của Độc Cô Hoa. “Hoa nhi, vi sư không ngại, vi sư
chỉ muốn chứng minh một chút, mạng của vi sư, chỉ thuộc về con, nếu con muốn
mạng của vi sư, lúc nào cũng có thể lấy.”
Độc Cô Hoa nhìn đôi mắt thống khổ kiên định của người áo đen kia, đáy lòng nho
nhỏ của cậu, cảm động. “Tại sao là con, tại sao người lại chỉ đối xử đặc biệt
với mình con?”
Điểm này, từ hơn một năm trước lúc cậu gặp gỡ người áo đen, người áo đen đối
với cậu giống như với con trai ruột, càng sâu, so với đối đãi chính mình còn
tốt hơn.
Trước kia Độc Cô Hoa có
chút sợ hãi đối với người áo đen này, nhưng hơn 1 năm âm thầm sống chung với y,
cậu cùng người áo đen dần dần nảy sinh tình cảm phụ tử.
Mà hơn 1 năm qua, người áo đen đối xử rất tốt với cậu, có khi cậu còn suy nghĩ,
rốt cuộc là Độc Cô Diễm hay người áo đen kia mới là cha ruột của cậu.
Đối với loại suy nghĩ này, chính cậu cũng giật mình.
Giờ phút này, Độc Cô Hoa ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn đôi mắt của người áo đen, đôi
mắt kia, dường như là sâu thẳm, có chút bi thương, nhẹ nhàng câu hồn người.
Người áo đen thấy Độc Cô Hoa đang nhìn mình, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Hoa, khuôn mặt yêu
nghiệt kia có thể nói là hoàn mĩ, cho dù nhìn thấy cái gì, cũng khiến mình an
tâm.
“Hoa nhi, sư phụ đối xử với con rất đặc biệt, là đồ nhi duy nhất của ta, cũng
là thân nhân duy nhất của cuộc đời ta.” Giọng nói của người áo đen rất nhẹ,
nhưng lại tràn ngập sự bi thương cùng hận ý.
Cả cuộc đời đen tối, đau khổ đến mức nghĩ lại còn kinh hãi, đã được hắn chống
đỡ tạm thời, ngoài sự thù hận còn là vì độc Cô Hoa.
Hắn từng thua mất một nữ nhân, chỉ có Độc Cô Hoa mới đền bù được sự áy náy
trong lòng hắn. Hắn đem toàn bộ tâm ý chuyển lên người Độc Cô Hoa, cho cậu ta
mọi thứ tốt nhất.
Độc Cô Hoa nghe người áo đen giải thích, cậu oán hận nhìn chằm chằm: “Lần nào
sư phụ cũng đều trả lời như vậy, bây giờ ta không tin những lời này nữa, sư
phụ, người đã có thể vì con mà ngay cả mạng sống cũng không muốn, vậy bây giờ
con muốn nhìn thấy bộ dạng của người.” Hơn 1 năm rồi, mặc dù sư phụ thân cận
với cậu nhưng cái mặt nạ đó, cho tới bây giờ cũng không có gỡ ra.
Cậu thật sự rất tò mò dáng vẻ của sư phụ, có thể giống cậu hay không.
Người áo đen chấn động nhưng rất nhanh lại trở nên bình thường: “Hoa nhi, ngoại
trừ dáng vẻ của sư phụ, tất cả những thứ khác sư phụ đều có thể theo ý con.”
Lại một lần nữa Độc Cô Hoa lại thất bại, cậu không khỏi tức giận: “Những thứ
khác đều có thể theo ý con? Vậy con muốn về nhà, con muốn về phủ tướng quân.”
Người áo đen thấy tính khí nóng nảy của Độc Cô Hoa, có chút tức giận. Hắn lắc
đầu thở dài nhìn Độc Cô Hoa, sải bước rời đi.
Sau lưng, Độc Cô Hoa kêu lên:”Sư phụ, con không phải là con của người sao?”
Thân thể người áo đen cứng đờ, nhưng không có dừng lại, giọng nói lạnh lùng lởn
vởn bên tai Độc Cô Hoa: “Hoa nhi, cả đời sư phụ không có con cháu.”
Người áo đen rời đi, không có tiếng động. Độc Cô Hoa đứng ở đó, cắn răng, rơi
nước mắt.
*********
Liên tiếp ba ngày, phủ tướng quân lâm vào tình trạng hết sức nặng nề. Hướng
Tiểu Vãn trúng độc, Độc Cô Hoa bị bắt cóc, làm cho người trong phủ tướng quân
cũng lo lắng.
Túc Nhiên cư, Độc Cô Diễm mặt lạnh như băng ngồi ở vị trí phía trên, người ở
dưới chia ra ngồi, cũng không dám lên tiếng.
Hồi lâu, Độc Cô Diễm lạnh lùng nói: “Huyền Thanh cùng Huyền Mộc tự ý rời đi,
chờ bọn hắn trở lại định đoạt sau, nếu không có chuyện gì khác, các ngươi hãy
tản đi, thăm dò tất cả mọi việc, mấy người các ngươi tự phụ trách, nếu như
không có việc gì lớn, không cần báo cho bản tướng.”
Mấy nam tử kia đứng lên, cung kính đáp lời: “Vâng tướng quân.”
Độc Cô Diễm lạnh lùng khoát tay, bảo bọn họ rời đi.
Ở nơi này, một bóng đen chạy vào, vội vội vàng vàng nói: “Tướng quân, ngoài cửa
có một nam nhân mặc áo đỏ nói có thể giải độc cho phu nhân, hắn muốn xông vào,
bị bọn ta ngăn lại, xin tướng quân chỉ thị.”
Thần sắc Độc Cô Diễm biến đổi, đứng lên nói với thị vệ áo đen: “Dẫn hắn đến
phòng khách chờ bản tướng.”
“Vâ